17 thg 9, 2009

TAP BUT

Gắn sừng & thêm đuôi

Ngô Phan Lưu

Sáng nay, tôi đến nhà cụ Niểng cùng xóm, mục đích xin nhổ mộ ít cây Chó Đẻ nấu nước uống cho mát gan. Khi vào cổng, tôi thấy cụ Niểng đang nằm võng chuyện trò với thằng cu Heo. Hai ông cháu đều không biết có tôi vừa vào. Không muốn làm gián đoạn câu chuyện của ông cháu, tôi nép người phía bên ngoài một chặp.


Tôi nghe giọng cụ Niểng õng ẹo, kể chuyện cho thằng cu Heo nghe:


“Một hôm, thấy con Cóc trong hang phóng ra, con Gà bĩu môi, nói với con Cóc: “Ôi anh Cóc ơi, nhìn anh xấu xí quá chừng? Tội nghiệp anh Cóc ghê”. Lúc này, cụ Niểng bổng đổi giọng, không õng ẹo nữa. Giọng cụ rắn rỏi:


“Tức thì, Cóc nhà ta khinh bỉ, ngước xéo nhìn con Gà: “Chị Gà kia, chị có ghẻ như tôi không? Nếu không có ghẻ như tôi, đi chỗ khác chơi. Không có ghẻ mà dám cả gan chê người ta xấu à?”.


Thằng cu Heo cười sặc sặc:


“Sao ông Ngoại nghe được tiếng con Gà, tiếng con Cóc giỏi vậy?”


“Làm sao ông nghe được. Ông đặt chuyện nói giùm bọn nó đấy” – Cụ Niểng lại trả lời õng ẹo.


“Tụi nó có chịu ông nói giùm không?” – Cu Heo lại hỏi.


“Bọn nó làm sao biết được ông nói gì mà chịu với không chịu” – Cụ Niểng lại trả lời.


Im lặng một lúc, thằng cu Heo lại hỏi:


“Ông Ngoại ngủ chưa?”


“Ngủ rồi”.


“Ờ, ông Ngoại kể tiếp nữa đi”.


“Ngủ làm sao mà kể?”.


“Ông Ngoại nhờ “ngủ” nó kể giùm cho”.


Tôi đứng nép bên ngoài, nghe tức cười không kìm được. Cụ Niểng nghe động, bước ra khỏi võng, mời tôi vào nhà. Thằng cu Heo cháu ngoại thừa cơ phóng đi chơi hàng xóm.


Cụ Niểng mời trà:


-Anh vào lâu rồi à?


-Vừa vào nhưng nghe chuyện ông cháu hay quá nên không gọi, mà còn lén nghe “ké”.


Cụ Niểng cười:


-Thằng cu Heo thông minh lắm. Anh biết không? Có hôm nó nói với tôi: “Ông ngoại khác con bò quá trời”.


Nghe cụ Niểng nói vậy, tôi cười to:


-Nói như thế mà thông minh à?


Cụ Niểng lại cười:


-Sao không thông minh? Có ai nói như thế đâu? Có ai không?


Tôi nín thinh. Kiểu này thì bó tay. Cụ Niểng nói tiếp:


-Tôi bèn hỏi lại thằng cu Heo: “Khác chỗ nào, nói nghe chơi?”. Nó liền đáp: “Ông ngoại không có sừng. Ông ngoại không có đuôi”.


Nghe thế, tôi lại cười to. Cụ Niểng nói tiếp:


“Nói xong, thằng cu Heo lấy chổi lông gà đưa tôi và bảo: Ông ngoại gắn đuôi vào đít đi. Xong, nó lại lấy hai cái ống nhựa đưa tôi, rồi bảo: Ông ngoại gắn sừng vào trán đi. Xong, nó lại bảo: Ồng ngoại quì xuống cho cháu cỡi nào”.


Tôi hỏi:


“Thế cụ có thi hành lệnh thằng cu Heo không?”


“Sao không? Tôi làm ngay theo lời nó bảo - Cụ Niểng nói to, giọng thích chí, sung sướng – Tôi còn đưa thêm cái thước kẽ cho nó nắm làm roi nữa. Thằng cu Heo cỡi tôi một buổi, lại còn quất thước kẽ vào đít tôi liên tục, chửi mắng tôi đi không êm, mà lại chậm như Rùa. Ôi, được làm con Bò một buổi mới biết làm con người là khổ sở thế nào. Ồ, mà anh đến tôi có việc gì không?”.


Tôi cười vui:


“Chỉ là xin nhổ một ít cây Chó Đẻ”


Cụ Niểng nói:


“Ồ, tưởng gì, chuyện vặt đó từ từ làm. Tôi xách chai rượu làm vài cốc nhé?”


Tôi vui vẻ ngay:


“Cảm ơn cụ. Vậy thì còn gì bằng. Hôm nào rảnh rổi, tôi cũng bắt chước cụ, làm Bò cho thằng cháu Nội cỡi một buổi”.


Cụ Niểng vừa rót rượu vừa nói liên hồi: “Anh nên làm Bò, làm Bò…để thằng cháu Nội làm mục đồng, quất đít anh một bữa là anh sung sướng tới trời”.


Chúng tôi cười vui vẻ và cùng chạm cốc…

NPL

Không có nhận xét nào: