7 thg 7, 2009

TRUYEN NGAN


MÓP MÉO THIÊN NHIÊN




Nhận lời mời, lão Phòng đến nhà anh Bọn dự đám giỗ… Thấy bộ đồ bà ba trắng toát cùng cây gậy thọc thọc tiến vào cổng, anh Bọn lật đật chạy ra đỡ cụ vào…
-Nắng 100 độ… Sao cụ không đội mũ?
-Cho nắng nung vào để cứng cáp con vi trùng già.
-Nắng cấp 15 mà?
-Nắng lò Bát quái ấy là loại nắng cực tốt.
-Dạ
-Tề Thiên Đại Thánh cũng xuất thân từ “nắng” ấy.
-Dạ
Vừa dìu cụ vào, anh Bọn lại hỏi:
-Chẳng hay nay cụ bao nhiêu niên kỷ?
-Cứ tạm cho là “Cửu thập lục”.
-Là mấy tuổi?
-Chín sáu.
-Eo ôi! Một gánh tuổi! Cụ đi không nặng à?
-Tôi, Giáp thân, lọt vào Quí đông, xuất tại Huỳnh Đế thủ / Danh mưu bổn
tiền đa / Xuất ngoại quí nhơn phùng / Gia trung bách sự hữu / Sơ niên bình bình ổn / Tích tụ thập phương hữu / Tài bạch tứ phương lai / Lão đại tắc đáo thủ …Chú mày hiểu không?
-Dạ, vừa hiểu vừa không hiểu…
-Lờ mờ chứ gì? Thế là hiểu… Cái “hiểu” từa tựa như phụ nữ, biết rõ quá phát
ớn! Cứ lờ mờ là tốt.
Lúc này, khách trong nhà nhốn nháo, tranh nhau chỗ ngồi gần ghế sa-lông, bởi lẽ thế nào cụ cũng an toạ ở đấy.
Đến ghế sa-lông, cụ thẳng tay vươn chiếc gậy ra xa, ai gần đấy được đỡ lấy dựng vào góc nhà quả là một đặc ân. Đặc ân này rơi vào chú Dành chăn vịt đẻ…Cụ Phòng liền thả tay rời gậy, nheo mắt ngắm chú Dành một chặp, đoạn cất giọng lạnh ngắt như nước đá, hỏi:
-Dòm ma y thần tướng chú mày, hẳn đêm nào cũng bị chiêm bao tấn công
liên tục chứ gì?
Chú Dành cúi đầu, hốt hoảng gãi gãi chót mũi, hỏi nhỏ:
-Đấy có phải là bệnh không?
-Bệnh nan y! Trong ngủ, chú mày thấy mình nằm chung với Cua phải
không? Chú mày thấy cả sư đoàn Cua bò khắp mình mẩy, phải không? Không mhững bò chạy ngứa nhột, mà còn xáp lá cà cắn kẹp đến toé máu, phải không?
-Dạ
-Rõ nguyên nhân lý do không?
-Dạ không
-Lý do trực tiếp, là chú mày bắt Cua. Đấy, không những bắt, mà còn bỏ Cua
vào cối đá mà giã. Chú mày cầm chày giã nát bét… Nào Cua sừng nai, Cua mẫu giáo, Cua mặt Phật, Cua thay áo… Chúng nó oán lắm! Có muốn tầm sư cao tay ấn để trị bệnh “Cua cắn” không?
-Dạ có.
-Thế thì… Hôm nào rỗi đến gặp ta.
-Dạ, ghi nhớ.
Lúc này, anh Bọn chủ nhà nhắc:
-Mời cụ ngồi.
-Được
Cụ Phòng liền ngồi phịch, dựa ngửa vào ghế sa-lông nệm, đưa cao bàn tay lên
khoảng không, xoè năm ngón bấm đốt, tính lẩm nhẩm một chặp:
-Ngày giỗ ông nội à?
Anh Bọn xoa tay:
-Hôm qua mời đám giỗ, cháu đã thưa với cụ rồi.
-Thế là chú mày mời đúng, y như ta tính.
-Dạ
Chú Dính ngồi bên lật đật rót trà, rót rượu:
-Mời cụ uống trà. Mời cụ uống rượu.
-Được. Này…Dính này…
-Dạ
-Chú mày bệnh nặng không kém thằng Danh đấy.
-Bệnh gì?
-Chú mày thường trực cảm giác ngày đêm lúc nào cũng có một thằng
Dính nữa theo sát chú mày, phải không?
Nghe thế, chú Dính mặt hơi biến sắc:
-Dạ
-Lúc khởi thuỷ chỉ có một thằng Dính, về sau cả tá thằng Dính theo sau
chú mày…Chú mày hoang mang không biết ai là thằng Dính thật, ai là thằng Dính giả, phải không? Chú mày thèm cô đơn, thèm tự do, phải không? Chú mày ngủ với vợ, cũng bị cả tá thằng Dính rình quanh giường dòm ngó, phải không? Bệnh “dính” là bệnh thời nay. Bệnh này cũng phải tầm sư cao tay ấn đấy. Hôm nào rỗi đến gặp ta. Có nhớ thế không?
-Dạ, nhớ.
Thấy hiện trường ảo diệu như thế, không kìm được, chị Thoán vụt miệng trầm
trồ:
-Cụ tài thiệt… Giỏi thiệt… Không phải chơi…
Cụ Phòng liền quay người lại, hai mắt le lói nhìn chị Thoán…Đột
ngột, giọng cụ rắn rỏi, cứng ngắc như cây Chà Rang hòn núi Chúa:
-Này, cái thím gì vừa nói đấy? Ta dòm hai lỗ mũi thím mày, ta biết ngay là
ưa thoa dầu gió xanh. Việc ấy chủ trị khử tanh cho khứu giác…Nhưng tại sao lại phải khử mùi tanh? Bởi nơi sâu xa trong hai lỗ mũi có mụt nhọt bằng hạt mè đen chứa mủ… Trong vô vàn tương lai, hạt mè đen trưởng thành to bằng hạt bắp lai, lúc ấy dầu gió xanh vô hiệu quả. Lúc ấy phải thoa xăng A.95. Nhu cầu bình quân ngày 2 lít…Bệnh nan y đấy! Cũng phải tầm sư chữa trị, để lâu bệnh sẽ ăn vào cao hoang là chết không kịp ngáp đấy nhá?
Chị Thoán nghe vậy giật thót, tay quệt quệt lỗ mũi, sợ sệt ngó láo liêng. Chị
gục mặt, nín thinh. Trong nhà bỗng yên lặng cực kỳ…
Cụ Phòng đưa tay ngoắc anh Bọn lại gần:
-Hôm nay đám giỗ ông nội chú mày, đúng thế, nhưng chú mày có biết ông ta
không?
-Dạ không. Lúc ấy cháu nhỏ quá.
-Đúng thế. Ông nội chú mày thật tuyệt vời. Ông ta chỉ mắc một khuyết
điểm rất nhỏ là… điếc đặc cả hai tai! Nhưng chính khuyết điểm này làm ông ta càng tuyệt vời hơn lên. Ai đó được hầu chuyện ông cụ, người đó gặp một hạnh phúc lớn lao.
-Hạnh phúc là sao ạ?
-Hạnh phúc mà không biết à? Hạnh phúc? Ta nói về việc khổ sở, ắt sẽ hiểu
nó. Còn nói ngay về nó, ắt sẽ thấy khổ sở. Này nhé… Ai đó được hầu chuyện với cụ, tức ông nội chú mày, người ta phải la rống lên, phải vung chân múa tay diễn đạt cho cụ hiểu. Người ta được dịp náo động. Lúc ấy, người ta quên lửng bản thân mình, chỉ biết có cụ. Người ta bỗng nhuốm màu vị tha. Và, khi cụ đã hiểu ra, cụ “à” một tiếng rõ to, người ta thở phào nhẹ nhõm…Vậy, hạnh phúc là điều có thật. Mỗi lần hiểu ra, cụ cười to ầm vì mình đã hiểu ra, người ta cũng cười to ầm vì cụ đã hiểu ra, thế là hai bên cũng cười to ầm vì đã thông thương…Người ta đột nhiên trẻ lại. Trò chuyện với cụ, người ta cảm giác đang chơi thể thao. Sức khoẻ bỗng ùa về. Hạnh phúc? Có phải mi là một nổ lực vượt qua trở lực, nên phải vất vả đó chăng? Dù gì đi nữa, chính những vất vả này, người ta được củng cố thêm một cảm tưởng kỳ lạ rằng, ông nội của chú mày không thuộc về thế giới này, nên cái hạnh phúc kia càng lớn. Giờ, ông nội của chú mày ở trên trời, nên cái hạnh phúc ngày kỷ niệm hôm nay càng lớn…
Cụ Phòng liền ngồi thẳng lưng, dòm xung quanh:
-Có ai động khẩu, xuất khẩu gì thêm không? Im lặng cả à? Thế thì trái địa
cầu cứ xoay quanh mặt trời như truyền thống…
Cụ Phòng vụt ho sù sụ…Cụ ho cơn, cụ ho xóng xả, không che miệng. Dứt ho
cụ tiếp:
-Trong đại thiên thế giới có 36 tầng trời, 72 tầng đất. Tại sao trời lại ít hơn
đất? Ai trả lời được nào?
Anh Bọn chủ nhà, giơ tay:
-Để cấp được nhiều “sổ đỏ” chứng nhận quyền xử dụng đất.
Nghe vậy, cụ Phòng nhíu mày. Cụ không lường trước được câu trả lời này. Cụ
gắt:
-Việc này mới phát sinh, không nằm trong quĩ đạo truyền thống. Trái địa
cầu chúng ta đang ngồi ở toạ độ xóm Đại, thôn Thạch Bích, xã Thương Châu để chờ tàn nhang mà dự đám giỗ ông nội chú Bọn, là tầng trời số 26…
Khách dự đám giỗ, kẻ đứng người ngồi, vây quanh cụ Phòng. Tất cả đều dỏng tai lắng nghe. Bỗng có tiếng bà bảy Thìn nói nho nhỏ:
-Cụ ăn nói có hộ khẩu quá trời. Giỏi thật.
Cụ Phòng nghe được, cụ quát:
-Biết thì thưa thốt, dốt đặc thì dựa cột mà nghe. Ăn nói có “lợi khẩu”,
không phải ăn nói có “hộ khẩu”. Nghe thủng chưa?
Bà bảy Thìn nín khe, vội quay mặt nhìn ra sân. Cụ Phòng lại rướn thẳng lưng, vì lưng đã tự động còng xuống. Cụ khạc khạc mấy tiếng dữ dằn như heo nái hộc, cho tróc đờm thông cổ:
-Đúng thế, mặt trời và địa cầu. Chúng ta thử truy nguyên hai vật này xem
Sao… - Cụ xoè quạt, phất lia lịa vào mặt, cố gắng lớn tiếng – Vào thời ăn lông uống máu, việc quăng nắng vào trái địa cầu, có đến 10 mặt trời thay phiên nhau làm nhiệm vụ. Mười vị này nguyên quán nơi biển Đông Hải xa xôi. Mười vị này nằm ở đấy nên nước biển sôi sùng sục, do thế nên được gọi là Thang Cốc…Nước sôi mãi ngàn năm.
Có tiếng bác Phán hỏi:
-Sôi mãi ngàn năm, sao chỗ ấy không khô?
Cụ Phòng quay sang, quắc mắt:
-Nếu khô, làm sao Tầm Nguyên Tự Điển ghi Thang Cốc? Ghi 10 vị mặt trời
lót ổ ăn ngủ ở đấy? Hỏi vớ vẩn. Nè, các người biết không? Mười vị mặt trời đều do phu nhân của Đông Phương Thiên Đế Đế Tuấn tên là Hy Hoà đẻ ra…
Ông Ly vừa nhổ râu cằm vừa hỏi:
-Đẻ cách quãng hay đẻ một lần?
-Lọt một lần 10 vị. Có một hôm, nhân lúc Đế Tuấn và Hy Hoà đi vắng,
mười vị này liền bàn bạc, liền bất chấp không thay phiên nhau, liền cùng chạy ùa lên bầu trời, liền chơi giỡn thoả thích. Úi cha choa!Mặt địa cầu bị nóng đỏ lên… Sông rạch, hồ ao, sôi bốc khói, khô cạn. Cây cối, người, vật bốc cháy xèo xèo, xịt ra lửa ngọn.
Cụ bỗng xếp quạt, quạt lia lịa cái đoản côn vào mặt:
-Cố nhiên, Đế Tuấn và Hy Hoà có hạ lệnh bắt chúng, nhưng khốn thay, tuy
là con nhưng công lực chúng quá phi phàm. Vả lại, đang trớn nô giỡn, chúng đếch thèm nghe lời. Hy Hoà và Đế Tuấn bó tay!
-Lúc này – Chú Bọn nói chen vào - Anh hùng Hậu Nghệ trị chứ gì?
-Đích xác. Giỏi lắm. Chú biết không? Đến nước này, buộc có anh hùng
Hậu Nghệ mọc ra. Mà chú có biết Nghệ là ai không?
-Nghệ là Gừng.
-Giỏi lắm. Nghệ không thể là ai được nữa. Nghệ bắn cung rất giỏi. Đệ nhất
cung thủ Thiên giới… Thấy đại hoạ khủng khiếp ấy, lập tức Nghệ cùng vợ là Hằng Nga bay xuống , đáp vào địa cầu chúng ta, tức tầng đất số 26.
Lại có tiếng bác Phán hỏi:
-Đi đánh nhau, giắt vợ theo chi?
-Hỏi vớ vẩn. Đã lên cấp “anh thần” đi đâu chẳng có vợ theo cùng.
-Anh thần là sao?
-Là anh hùng + thần thánh, rút gọn lại. Lúc này, Nghệ xoạt cẳng, rùn người,
trụ thế trung bình tấn ngay đỉnh Ê-vơ-rét lửa ngập tới gối. Anh thần Nghệ ngước mắt khinh bỉ nhìn 10 vị mặt trời đang đùa giỡn trên không. Nghệ phình bụng, quát to: “Bọn nhóc đỏ hỏn kia. Mau về nhà ngủ ngay.”. Nghe thế, 10 vị mặt trời đồng loạt cười sặc sặc: “Nghệ nè! Mày là cái thá gì, dám lệnh chúng ông?”. Bực quá đi mất! Nghệ liền lắp tên vào ná…Một tiếng “Chiu” phát ra, một luồng ánh sáng sủi bọt vút lên trời cao…Lập tức, nghe một tiếng nổ long trời lở đất… Vậy là, trên trời chỉ còn 9 vị mặt trời. Không khí liền trở nên mát mẻ hơn một chút. Anh thần Hậu Nghệ vỗ đét đùi, lắp tên khác vào ná… “Chiu”… Một mặt trời nữa bị hạ gục. Lạ thay, chỗ mặt trời nằm chết, hiện ra con quạ 3 chân. Con quạ này là hoá thân của linh hồn mặt trời. Lúc này, bọn mặt trời mặt như chàm đổ, sợ không còn hột máu. Thừa thắng xông lên, Nghệ lắp tên bắn liên tù tì : “Chiu… Chiu… Chiu…” Những luồng sáng sủi bọt vút liên tiếp lên không trung. Bầu trời bay lả tả những lông vũ sắc vàng như công-phét-ti ngày hội. Từng đứa mặt trời rống lên, đau đớn, quằn quại, thảm thiết, kinh hồn, lạnh xương sống, nổi da gà., sởn tóc gáy.
Chú Phón liền nhỏm dậy:
-Rồi sao nữa? Sao nữa?
Hăng say nói, cụ vẫn không xoè quạt, cứ quạt lia lịa cái đoản côn vào mặt:
-Lúc này, vua Nghiêu đang ngủ trưa, bỗng giật mình thức giấc. Ngài tất tả
chạy đến, quên cả long bào, hia mão… Vua lén ra sau lưng Hậu Nghệ, rút mũi tên thứ 10 trong ống tên Hậu Nghệ giấu vào quần đùi. Nghệ định bắn tiếp, nhưng hết tên lại thôi. Thế là đứa mặt trời này diễm phúc sống sót. Kia kìa… Nó đang rọi nắng 100 độ ngoài sân kia kìa…
Bà Bưởi lau mồ hôi trán, lôi bã trầu từ miệng, vứt ra sân:
-Ông Hậu Nghệ nay ở đâu?
-Hỏi vớ vẩn. Ở cùng vợ trên mặt trăng . Điều quan trọng là tên trong ống
nay đã hết. Bà chị cứ yên chí lớn, cứ bình chân như vại. Tuy chỉ là một mặt trời duy nhất, nhưng luôn luôn mãi mãi vẫn còn…Bà chị cứ yên chí lớn…
Bác Phán cười ruồi, mắt le lói:
-Cũng như cụ luôn luôn mãi mãi kể chuyện này?
-Ừ, đích xác. Cũng như ông vẫn chăm chỉ nghe mãi mãi đấy thôi.
Đột ngột, chú Bọn nói lớn:
-Tàn nhang rồi. Mâm cỗ dọn rồi. Kính mời chư vị.
Mọi người lổn nhổn đứng dậy…Lạ thật, nghe cứ khoan khoái trong người như
vừa họp xong. Hạnh phúc là điều có thật…
Ngô Phan Lưu

Không có nhận xét nào: