6 thg 7, 2009

TRUYEN NGAN


BIỆT DANH


Tôi quen một anh bạn, anh ta có tên hẳn hoi, nhưng cứ thường gọi là anh É. Gọi mãi anh É nên tên thật quên mất. À, thử động não xem sao, tên thật là gì nhỉ? Chào thua! Càng cố nhớ càng quên thêm! Thế nhưng cái tên É chết tiệt kia lại phát triển thêm cả chữ lót, cả họ nữa – đó là Muối Lá É. Ừ, họ Muối! Tên É!
- Chào anh Muối Lá É.
- Chào anh.
- Anh vẫn ghiền muối lá é đấy chứ?
- Vẫn dùng thường xuyên. Mời vào chơi, dùng bữa cơm nhạt với muối lá é.
- Cảm ơn.
Thế là...anh Muối Lá É đi đâm giã muối lá é. Anh ta có một cái cối giã bằng đá bé xíu, một cái chày gỗ cũng bé xíu. Thật đơn giản, trong cối chỉ là lá é, muối hột, ớt xiêm, và bột ngọt. Và, anh giã nhuyễn, giã liên u, giã bất tận...

Ngồi nhìn anh giã thật ấn tượng. Đầu sư tử, lưng rùa, gối quá tai, tay chày nện lia lịa vào cối theo nhịp Fox nhanh. Chỉ một dúm lá é như thế mà anh ta giã đến 15 phút.
- Tại sao anh giã mãi thế?
- Giã mãi mới ngon. Giã nhuyễn mịn như dầu cù là Sao Vàng thì ngừng.
- Thế phải cho bao nhiêu lá é, bao nhiêu muối?
- À, công thức thế này: 4 người làm việc bằng 2, ăn cơm bằng 6, nói dai bằng 10. Nghĩa là: 10 é, 6 muối, 2 bột ngọt, 4 ớt. Phải chuyển qua ca dao mới dễ nhớ…
- Tôi nhớ rồi.

Giờ, anh ta gạt muối é vào một cái bát nhỏ. Một màu xanh mịn màng nằm gọn trong chén màu trắng. Đoạn, anh ta ra bếp lò lộ thiên ngoài vườn, bê nồi cơm vào. Anh ta nấu cơm bằng nồi đồng.

Vậy là chúng tôi xơi sạch nồi cơm và chén muối lá é. Bụng đã căng như cái trống mà miệng vẫn còn thèm… Quái! Đơn giản thế mà phức tạp ngon!
- Mời anh sang bên này uống trà. Cố gắng đứng dậy, sang bên này uống trà. Nào, cố gắng lên nào…

Anh Muối Lá É nói đúng, tôi phải cố gắng đứng dậy vì bụng quá no. Bằng chứng: Tôi rớt cây bút bi nhưng không tài nào khom xuống được để nhặt vì cấn cái bụng quá no. Tôi vội nói:
- Này...Anh Muối Lá É, lại gần đây, tôi vịn đứng dậy cái nào…
Nghe thế, anh ta cười buồn, tiến lại làm cái trụ cho tôi níu đứng dậy.

Trà của anh ta không phải trà Bắc hay trà Nam mà là trà Tiên...(lá trà Tiên có mùi thơm phức của lá Dứa gội đầu).
Ngửi mùi thơm nghe mát cả người như gió quạt vào bụng.

Lạ thật! No thế mà vẫn thèm uống. Càng uống càng khát! Quả là tương xứng: Ăn như thế buộc phải uống như thế.
Dường như thấy sắc diện của tôi hơi khác, anh sua tay:
- Thôi, không uống nữa. Giờ phải nằm ngửa ra mà ngủ.
Muối Lá É dìu tôi đến chiếc chõng tre đặt sát cửa sổ. Tôi nằm ngửa ở đấy, sải tay, banh chân hình chữ V, mắt trắng dã nhìn cây mai đại lão vàng rực bên ngoài cửa sổ. Tôi tự hỏi: Màu vàng ấy có phải là hoa Mai không? Hay mắt tôi phát hào quang mà sinh ra thế?

Tôi tự hỏi nhưng chưa kịp trả lời, lập tức đã chìm vào giấc ngủ.

Dĩ nhiên, thưa các bạn, khi đã chìm vào giấc ngủ, mọi sự trên thế gian đều biến mất, kể cả bản thân mình, đó là một cuộc chết ngắn, để sống lại khoẻ hơn.
Cuộc chết ngắn của tôi kéo dài đến 4 giờ chiều. Khi sống lại khỏe hơn vì cái bụng đã bẹp xuống, nhưng nơi mồm miệng vẫn còn cái ngon phảng phất...
Tôi vươn vai, thở phào, nhai nhóp nhép cái miệng không...Và vụt miệng nói xàm: “Xin cảm ơn anh Muối Lá É”. Nói xàm vì anh ta không có ở đấy. Anh ta đã ở trong bụng tôi rồi…

N.P.L

Không có nhận xét nào: