
MA...MA..MA
Tuổi đã một cục, lỡ có “Thăng” hay “Giáng” cáo phó cũng ghi hưởng thọ, không ghi hưởng dương. Vậy là tôi tạm được rồi. Lăn qua trần gian một khúc dài dài, trời cho thêm cảm ơn, không hồ đồ đòi nữa. Sống nghèo, lương thiện, tánh tò mò lắm chuyện trên trời dưới giếng, riêng chuyện Ma lại càng tò mò. Ma? Ừ, ma. Tuổi thơ sợ lắm. Tuổi già không sợ mà ghét, thỉnh thoảng lại cũng thương.
Hôm qua, anh bạn kể: “Ông anh biết không? Kỳ lạ lớn. Kỳ lạ lớn! Tuyến đường đi H.V đến P.L (Tôi giấu tên, sợ ai đó đi đường này, hoảng lên mà gây tai nạn) vào giờ Ngọ có mỹ nhân quá giang xe”. Tôi hỏi: “Ả đón xe anh à?”. Anh ta lau mồ hôi trán: “Đón thì đâu phải Ma? Đường vắng lại tốt, tôi phóng 80 cây số giờ, đột nhiên nghe lạnh gáy như có bịch nước đá áp vào. Tôi ngoái cổ ra sau...Ôi! Một mỹ nhân ngồi trên yên xe tôi, cười toe toét sát mặt, môi son, má phấn, xiêm y lộng lẫy, khí lạnh tràn ngập. Thần thức tôi loạng choạng, suýt lái xuống ruộng. Tình thế rớt tim. Biết ngay là Ma, tôi tịnh khẩu, miệng dán băng keo. Cố gắng chạy đến cây xăng P.C lổn nhổn có người, mới dám nhìn lại sau, thì mỹ nhân biến mất. Ả Ma này, không những tôi đã chở, mà hai ông bạn tôi tháng trước cũng chở! Eo ôi! Nhưng ả quá giang ngược lại, nghĩa là P.L đi H.V”. Nghe vậy, tôi cười ruồi, nhưng việc này ám ảnh tôi nhiều. Tôi quyết định chạy xe tuyến H.V – P.L vào giờ ngọ xem sao. Kết quả: Đâu có mỹ mhân chó gì. Có lẽ, Ma sống được là do con người còn sống. Con người mà chết đi, Ma cũng chết theo.
Nhưng, cũng lạ thật, bác Duy ở quê nay đã chết rồi mà con Ma bác kể vẫn còn sống trong tôi. Hồi ấy, bọn nhóc chúng tôi vây quanh bác, nhìn sững vào cái miệng bác: “Các cháu này nhé! Chiều qua, bác quảy dẹp tôm đến cầu sông Chùa. Ngay trên lan can cầu, có một bà thật khéo ngồi vắt vẻo, thòng 20 cái vú dài thượt, bầy con đỏ hỏn xúm lại rúc. Quái lạ! Bác săn chân tới. Nghe động, 20 đứa trẻ nít vội nhảy “bùm bùm”xuống sông… Bà mẹ đẹp kia liền thu vú, phóng theo.. Đứng trên cầu, bác nhìn xuống chả thấy gì. Họ chính là Ma Da cả đấy.”. Nghe thế, bọn chúng tôi ngồi sát bác hơn, đứa nào cũng dớn dác sợ hãi. Bác nói tiếp: “Các cháu này! Bọn Ma Da đứa nào cũng mọc một sợi lông đít to bằng cái đinh mười. Mình nắm được cái đinh ấy, là bắt luôn con Ma Da đem về nhà nhốt lại, gõ kẻng, ai tới coi thu tiền chơi. Có hôm, bác bốc được cái đinh ấy nhưng lại tuột ra, tay dính đầy cứt Ma Da. Đó là một loại phân vô số những hạt màu xanh lục, lấp lánh như đom đóm”. Nghe vậy, có đứa xoè tay bác, xem còn dính sót lại chút nào không. Bác nói tiếp, giọng thản nhiên: “ Ma Da chỉ là Ma mẫu giáo, Ma Ráp mới là loại đại học. Bác gặp loại đại học này chỉ một lần. Năm ngoái, lúc đi ngang qua cây Mù Cua vĩ đại ở đầu làng mình, bỗng nghe tiếng “Bịch” sau lưng. Bác quay lại. thấy một cái cẳng ai đó vừa đứt lìa rớt xuống. Chưa kịp nhìn lên tán cây, lại nghe “Bịch” phía trái, lại nhìn thấy hai cái tay ai đó lại cũng vừa đứt lìa rớt xuống. Chưa kịp thở sâu giữ bình tĩnh, lại nghe “Bịch” phía phải, lại có cái ngực ai đó vừa rớt xuống. Tiếp theo nào là...mông đít, bộ đồ nghề truyền giống, và cuối cùng là cái đầu trọc lóc! Cái đầu đứt lìa ấy, nhìn bác cười sặc sặc… Lúc ấy bác cứng cẳng, không chạy được. Thình lình, những bộ phận ấy liền dựng dậy, chạy tứ tung quanh bác. Chúng đồng ca bài “ Hè về, Hè về...”. Hát dứt bài, chúng tự động ráp lại thành một con người. Bác nói: “Chào anh”. Và, thò tay bắt tay anh ta”. Nghe xong, bọn nhóc chúng tôi đồng loạt trợn mắt như Charlot, thè lưỡi dài như Einstein. Đấy , bác ấy chết rồi mà Ma Mẫu Giáo, Ma Đại Học vẫn còn sống Ma vẫn còn sống là để chúng tôi cẩn trọng hơn trên đường, và đừng quá vội cho ai tốt xấu.
Bà nội tôi mất rồi, cũng như bác Duy, con Ma bà kể vẫn còn sống. Ừ, trong một đêm trăng, tiếng bà nội nghe rõ mồm một: “Tụi bay có rõ Ma Đụn không? Đó là loại Ma khét tiếng, thần sầu quỉ khốc. Ví dụ như đêm mình đang đi nhé, nó đụn lên một cồn đất to tổ bố như cồn Mối áng ngay trước mặt. Không đi tiếp được, phải quay lui, lại có một cồn Mối khác áng ngay đằng sau. Chạy sang trái, sang phải đều có cồn Mối chặn lại. Xung quanh toàn cồn Mối là cồn Mối. Úi trời! Bầy ma Đụn xiết chặt cồn Mối dần...Eo ôi! Mình bị đất trói. Mình bị đất chôn! À, mà này nhé, mỗi lần Ma Đụn đi là cả gia đình đấy. Lúc ấy, mình có miệng mà thụt lưỡi, có cẳng mà bại liệt, có máu mà đông cứng”. Chúng tôi hỏi dồn: “Sao nữa? Sao nữa bà Nội?”.Bà mím môi, căng thẳng: “Mình thành cái cồn Mối chứ sao!”. Đoạn, bà nghiến răng, dặn: “Tụi bay không được đi chơi đêm đấy”. Ma Đụn của bà nội tôi, xem ra ghê quá. Đây mới là loại Cao Học. Đấy, bà đã sáng tác một bài: “Không được đi rong đêm” một cách thần tình như vậy đấy.
Nhưng, về chuyện Ma, tôi khoái nhất chuyện này, không nhớ đọc ở đâu, của ai, quên cả rồi, nhưng chuyện lại nhớ....Đó là: “Có một anh sợ Ma lắm, khốn nỗi phải đi ngang qua nghĩa địa vào một đêm trăng sáng… Có một sự xem ra vô lý rành rành là, người ta sợ nghĩa địa dưới ánh trăng hơn là trong đêm tối. Đấy, tình hình anh ta là như thế. Anh ta hai tay ôm trái tim, hơi thở dè sẻn, chân hai bước tới lại giật lùi một bước, yếu xìu, rón rén tiến qua nghĩa địa. Bỗng, anh ta nghe tiếng đục đẽo “ cắc cụp”… Tiếng vang lên nghe rõ mồm một, nghe buốt cả sống lưng. Anh ta sợ hãi quay lại, và thở phào...Ồ, tưởng Ma hoá ra là Người. Anh ta lấy lại bình tĩnh: “Này! Anh làm việc chạm khắc bia mộ vào giờ này à?”. Người đó ngừng búa, trả lời: “Còn vào giờ nào nữa? Bọn con tôi khắc tên tôi bị sai chữ lót, tôi phải chui ra khỏi quan tài, lên đây để sửa đấy chứ.”. Nghe thế, anh ta liền té rật, hồn xiêu phách tán! Ma đây là Ma Tiến Sỹ. Tên tuổi là cái chó gì, chỉ là bọt bèo chờn vờn bám đầu ngọn sóng, thế mà chỉ trật sai một chữ lót cũng khổ cực từ âm phủ mò lên để sửa. Thảo nào khi sống, con người ta bon chen, giẫm đạp, tiêu diệt nhau ghê quá!
Có lẽ, không nên bàn thêm về Ma nữa. Ma cũng từ người, ký ức lại toàn Ma lành, mà phía trước thì Ma gì chưa định nghĩa được…
Ngô Phan Lưu

Hôm qua, anh bạn kể: “Ông anh biết không? Kỳ lạ lớn. Kỳ lạ lớn! Tuyến đường đi H.V đến P.L (Tôi giấu tên, sợ ai đó đi đường này, hoảng lên mà gây tai nạn) vào giờ Ngọ có mỹ nhân quá giang xe”. Tôi hỏi: “Ả đón xe anh à?”. Anh ta lau mồ hôi trán: “Đón thì đâu phải Ma? Đường vắng lại tốt, tôi phóng 80 cây số giờ, đột nhiên nghe lạnh gáy như có bịch nước đá áp vào. Tôi ngoái cổ ra sau...Ôi! Một mỹ nhân ngồi trên yên xe tôi, cười toe toét sát mặt, môi son, má phấn, xiêm y lộng lẫy, khí lạnh tràn ngập. Thần thức tôi loạng choạng, suýt lái xuống ruộng. Tình thế rớt tim. Biết ngay là Ma, tôi tịnh khẩu, miệng dán băng keo. Cố gắng chạy đến cây xăng P.C lổn nhổn có người, mới dám nhìn lại sau, thì mỹ nhân biến mất. Ả Ma này, không những tôi đã chở, mà hai ông bạn tôi tháng trước cũng chở! Eo ôi! Nhưng ả quá giang ngược lại, nghĩa là P.L đi H.V”. Nghe vậy, tôi cười ruồi, nhưng việc này ám ảnh tôi nhiều. Tôi quyết định chạy xe tuyến H.V – P.L vào giờ ngọ xem sao. Kết quả: Đâu có mỹ mhân chó gì. Có lẽ, Ma sống được là do con người còn sống. Con người mà chết đi, Ma cũng chết theo.
Nhưng, cũng lạ thật, bác Duy ở quê nay đã chết rồi mà con Ma bác kể vẫn còn sống trong tôi. Hồi ấy, bọn nhóc chúng tôi vây quanh bác, nhìn sững vào cái miệng bác: “Các cháu này nhé! Chiều qua, bác quảy dẹp tôm đến cầu sông Chùa. Ngay trên lan can cầu, có một bà thật khéo ngồi vắt vẻo, thòng 20 cái vú dài thượt, bầy con đỏ hỏn xúm lại rúc. Quái lạ! Bác săn chân tới. Nghe động, 20 đứa trẻ nít vội nhảy “bùm bùm”xuống sông… Bà mẹ đẹp kia liền thu vú, phóng theo.. Đứng trên cầu, bác nhìn xuống chả thấy gì. Họ chính là Ma Da cả đấy.”. Nghe thế, bọn chúng tôi ngồi sát bác hơn, đứa nào cũng dớn dác sợ hãi. Bác nói tiếp: “Các cháu này! Bọn Ma Da đứa nào cũng mọc một sợi lông đít to bằng cái đinh mười. Mình nắm được cái đinh ấy, là bắt luôn con Ma Da đem về nhà nhốt lại, gõ kẻng, ai tới coi thu tiền chơi. Có hôm, bác bốc được cái đinh ấy nhưng lại tuột ra, tay dính đầy cứt Ma Da. Đó là một loại phân vô số những hạt màu xanh lục, lấp lánh như đom đóm”. Nghe vậy, có đứa xoè tay bác, xem còn dính sót lại chút nào không. Bác nói tiếp, giọng thản nhiên: “ Ma Da chỉ là Ma mẫu giáo, Ma Ráp mới là loại đại học. Bác gặp loại đại học này chỉ một lần. Năm ngoái, lúc đi ngang qua cây Mù Cua vĩ đại ở đầu làng mình, bỗng nghe tiếng “Bịch” sau lưng. Bác quay lại. thấy một cái cẳng ai đó vừa đứt lìa rớt xuống. Chưa kịp nhìn lên tán cây, lại nghe “Bịch” phía trái, lại nhìn thấy hai cái tay ai đó lại cũng vừa đứt lìa rớt xuống. Chưa kịp thở sâu giữ bình tĩnh, lại nghe “Bịch” phía phải, lại có cái ngực ai đó vừa rớt xuống. Tiếp theo nào là...mông đít, bộ đồ nghề truyền giống, và cuối cùng là cái đầu trọc lóc! Cái đầu đứt lìa ấy, nhìn bác cười sặc sặc… Lúc ấy bác cứng cẳng, không chạy được. Thình lình, những bộ phận ấy liền dựng dậy, chạy tứ tung quanh bác. Chúng đồng ca bài “ Hè về, Hè về...”. Hát dứt bài, chúng tự động ráp lại thành một con người. Bác nói: “Chào anh”. Và, thò tay bắt tay anh ta”. Nghe xong, bọn nhóc chúng tôi đồng loạt trợn mắt như Charlot, thè lưỡi dài như Einstein. Đấy , bác ấy chết rồi mà Ma Mẫu Giáo, Ma Đại Học vẫn còn sống Ma vẫn còn sống là để chúng tôi cẩn trọng hơn trên đường, và đừng quá vội cho ai tốt xấu.
Bà nội tôi mất rồi, cũng như bác Duy, con Ma bà kể vẫn còn sống. Ừ, trong một đêm trăng, tiếng bà nội nghe rõ mồm một: “Tụi bay có rõ Ma Đụn không? Đó là loại Ma khét tiếng, thần sầu quỉ khốc. Ví dụ như đêm mình đang đi nhé, nó đụn lên một cồn đất to tổ bố như cồn Mối áng ngay trước mặt. Không đi tiếp được, phải quay lui, lại có một cồn Mối khác áng ngay đằng sau. Chạy sang trái, sang phải đều có cồn Mối chặn lại. Xung quanh toàn cồn Mối là cồn Mối. Úi trời! Bầy ma Đụn xiết chặt cồn Mối dần...Eo ôi! Mình bị đất trói. Mình bị đất chôn! À, mà này nhé, mỗi lần Ma Đụn đi là cả gia đình đấy. Lúc ấy, mình có miệng mà thụt lưỡi, có cẳng mà bại liệt, có máu mà đông cứng”. Chúng tôi hỏi dồn: “Sao nữa? Sao nữa bà Nội?”.Bà mím môi, căng thẳng: “Mình thành cái cồn Mối chứ sao!”. Đoạn, bà nghiến răng, dặn: “Tụi bay không được đi chơi đêm đấy”. Ma Đụn của bà nội tôi, xem ra ghê quá. Đây mới là loại Cao Học. Đấy, bà đã sáng tác một bài: “Không được đi rong đêm” một cách thần tình như vậy đấy.
Nhưng, về chuyện Ma, tôi khoái nhất chuyện này, không nhớ đọc ở đâu, của ai, quên cả rồi, nhưng chuyện lại nhớ....Đó là: “Có một anh sợ Ma lắm, khốn nỗi phải đi ngang qua nghĩa địa vào một đêm trăng sáng… Có một sự xem ra vô lý rành rành là, người ta sợ nghĩa địa dưới ánh trăng hơn là trong đêm tối. Đấy, tình hình anh ta là như thế. Anh ta hai tay ôm trái tim, hơi thở dè sẻn, chân hai bước tới lại giật lùi một bước, yếu xìu, rón rén tiến qua nghĩa địa. Bỗng, anh ta nghe tiếng đục đẽo “ cắc cụp”… Tiếng vang lên nghe rõ mồm một, nghe buốt cả sống lưng. Anh ta sợ hãi quay lại, và thở phào...Ồ, tưởng Ma hoá ra là Người. Anh ta lấy lại bình tĩnh: “Này! Anh làm việc chạm khắc bia mộ vào giờ này à?”. Người đó ngừng búa, trả lời: “Còn vào giờ nào nữa? Bọn con tôi khắc tên tôi bị sai chữ lót, tôi phải chui ra khỏi quan tài, lên đây để sửa đấy chứ.”. Nghe thế, anh ta liền té rật, hồn xiêu phách tán! Ma đây là Ma Tiến Sỹ. Tên tuổi là cái chó gì, chỉ là bọt bèo chờn vờn bám đầu ngọn sóng, thế mà chỉ trật sai một chữ lót cũng khổ cực từ âm phủ mò lên để sửa. Thảo nào khi sống, con người ta bon chen, giẫm đạp, tiêu diệt nhau ghê quá!
Có lẽ, không nên bàn thêm về Ma nữa. Ma cũng từ người, ký ức lại toàn Ma lành, mà phía trước thì Ma gì chưa định nghĩa được…
Ngô Phan Lưu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét