TRÊN CÁNH BAY CHUÔNG CHÙA 
Tôi hỏi sư Bản:
“Sư đến Niết bàn chưa?”
“Đến mãi.”
“Đến bằng gì?”
“Trên cánh bay chuông chùa.”
“Sư không tụng kinh, cứ đánh chuông hoài hoài?”
“Kinh không có cánh.”
“Tâm sư có chai như đầu gối không?”
“Đầu gối quỳ, tâm không quỳ.”
“Sáng nay, “tâm” sư có nhà không?”
“Nó đang vo gạo đây.”
“Sao đánh 108 tiếng giỏi thế?
“Chuỗi Bồ đề 108 hột”
Sư Bản nằm viện.
Vắng tiếng chuông. Tôi nằm nặng nề.
Hoá ra, trên cánh chuông chùa, không những sư Bản đã bay
mà tôi cũng bay… nhưng không hề biết.
Ngô Phan Lưu

Tôi hỏi sư Bản:
“Sư đến Niết bàn chưa?”
“Đến mãi.”
“Đến bằng gì?”
“Trên cánh bay chuông chùa.”
“Sư không tụng kinh, cứ đánh chuông hoài hoài?”
“Kinh không có cánh.”
“Tâm sư có chai như đầu gối không?”
“Đầu gối quỳ, tâm không quỳ.”
“Sáng nay, “tâm” sư có nhà không?”
“Nó đang vo gạo đây.”
“Sao đánh 108 tiếng giỏi thế?
“Chuỗi Bồ đề 108 hột”
Sư Bản nằm viện.
Vắng tiếng chuông. Tôi nằm nặng nề.
Hoá ra, trên cánh chuông chùa, không những sư Bản đã bay
mà tôi cũng bay… nhưng không hề biết.
Ngô Phan Lưu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét