14 thg 6, 2008

Tam su van chuong



CHỈ LÀ ĐÔI ĐIỀU…

Làm văn chương như lao vào con đường quá nhiều khổ nhọc. Dấn thân con đường gian truân này, tôi ít quan tâm chim kêu, hoa nở, gió mát, trăng thanh… Tôi dành nhiều chú tâm vào con người, đặc biệt tâm tính con người. Việc này, không quan tâm không đươc, bởi tôi là đồng loại. Đa số họ tệ lắm. Còn dưới mắt họ, tôi cũng tệ lắm. Tôi cố tỉnh táo, khách quan, tôi tôn trọng và thận trọng, tôi xem xét và suy tư… Văn chương đối với tôi là cuộc thám hiểm con người. Thám hiểm con người để biết con người, tìm thấy con người và chiến đấu con người.
Sa thân chốn chữ nghĩa, tôi thường tự hỏi nhiều câu nhấn chìm mình. Và, tôi cố vùng vẫy ngoi lên…
-Con người thương quí cái gì?
-Hẳn là con người thương quí cái thiện trong con người.
-Con người sợ hãi cái gì?
-Con người sợ hãi cái ác trong con người.
-Vậy…cái ác, nó sợ hãi cái gì?
Và, trong tôi luôn vỡ ra một điều chua xót:
-Cái ác chỉ sợ hãi cái ác hơn.
Tôi cực kỳ căm ghét cái ác, thế nhưng nhiều khi tôi bất lực trước kẻ ác, bởi tôi không làm ác được. Và cũng không có quyền làm ác. Trong văn chương lại cũng thế. Nhưng, dù ở sát bờ tuyệt vọng, tôi vẫn cố gắng xây dựng cái thiện để làm đối trọng cái ác. Đời văn tôi quá ngắn và bé mọn, biết chắc cái thiện dù dày công hun đúc một đời, cũng khó mà đánh bại một cái ác nhất thời nhởn nhơ. Nhưng trận chiến không khoan nhượng và lép vế này, đã giúp tôi thanh thản làm người.
Mỗi khi đặt dấu chấm dứt một truyện ngắn, một bài văn, tôi luôn cảm thấy mình cần phải viết lại. Bởi , cây bút tôi quá chật hẹp và bất cập trong biển đời mênh mông gào sóng.
Bàn viết tôi trông ra cửa sổ. Lãng đãng nơi khung chữ nhật gió lùa ấy, tôi thấy bóng quá khứ trôi qua nhiều buồn thương lẫn lộn. Nhưng nơi ấy, tôi buộc hiện tại phải đi qua bằng lòng tin không mất của tuổi già! Nơi ấy tôi thường ngồi lặng im, nghĩ nhiều hơn viết, nghe nước mắt phận mình không rơi ra ngoài được, vì những đồng cảm bao người dân quê chân lấm tay bùn. Tôi vẫn hài hước để đậy che chua xót, tôi cố bông đùa để lấp đi cay nghiệt, để tôi được sống mà nuôi khao khát…Tôi bây giờ không dám rời xa cái bàn viết bé nhỏ bề bộn bản thảo, tôi sợ mình không còn gì để vịn những lúc cô đơn tràn ngập ngã lòng.
Sống cõi đời, có những lúc phải nín thở, nhói tim vì cái ác diễn ra sờ sờ như thách thức mình. Xem ra, có khá nhiều kẻ đã nổ lực dùng trí tuệ quí nhất đời họ để phụng sự cái ác miệt mài.
Già, già rồi. Nghèo, nghèo rồi. Tôi bỏ cày, cầm bút, để chất cao thêm lo toan giữa bao lo toan chất đống. Có lẽ, tôi chưa biết cách già. Và cũng có lẽ, số phận đánh lừa tôi, để tôi trở thành số phận.
Ngô Phan Lưu

1 nhận xét:

Đắc Hoa 's Blog nói...

Đề nghị bác viết tiếng Việt cho tôi nhờ