21 thg 12, 2008

Tan Van



Tự tin chào Năm Mới

Chào Năm Mới 2009. Khi thốt lên “Chào Năm Mới 2009” tôi bỗng có ý tưởng rằng, mình đi đến mốc thời gian 2009 và lịch sự chào nó, chứ không phải năm 2009 đi đến cho mình chào. Điều này có nghĩa, năm Mới 2009 đã có nằm sẵn, mình chỉ cần còn sống, tiến đến nó mà thôi. Và năm Mới đón chào mình. Ừ, năm Mới đón mình, vậy mình phải bình tĩnh, tự tin, đặc biệt phải vui vẻ, không được chủ quan, vì mình chỉ là khách tạm trú của thời gian vô tận. Từ ý tưởng “Chào Năm Mới” này, tôi có thể ngĩ đến mọi sự, mọi vật mà tôi quan hệ trong cuộc sống. Ví như tôi vào siêu thị, dạo qua cả rừng sách, cầm lên biết bao quyển, nhưng tôi chỉ chọn trả tiền quyển này. Tại sao vậy? Tôi chọn quyển đó ư? Chưa chắc đâu! Có thể quyển sách ấy đã nằm từ lâu và chờ tôi đến . Nó đã chọn tôi và tôi phải trả tiền để mang nó về nhà, nhưng không có thời gian đọc. Không có thời gian đọc ư? Vậy mua chi? Phải mua chứ. Chỉ có điều quyển sách ấy nó không muốn cho tôi đọc, nên tôi đâu có đọc. Đơn giản vậy thôi. Lại ví như, ngày đó, giờ đó, giây phút đó, tôi vấp hòn đá té ngã. Biết đâu hòn đá nằm đó, mai phục chờ bàn chân tôi, mà không phải là bàn chân người khác. Chuyện này tôi đâu có biết được. Nếu tôi biết hòn đá ở đâu thì tôi dại gì thò chân để vấp ngã. Thế là, mọi sự bỗng nhiên thay đổi trong căn cơ tầng sâu của suy nghĩ. Cho nên, năm Mới chính là quán trọ dọc đường, còn tôi chỉ là khách lữ hành trú chân. Như vậy cũng có nghĩa, thời gian có sẵn vô cùng vô tận, và tôi chỉ ngang qua nó. Tôi đi qua thời gian mà cứ tưởng thời gian lại đi qua mình. Một ảo tưởng đã được mở toang. Vậy, nhiệm vụ tôi phải bình tĩnh, tự tin, kiên cường và dứt khoát không có gì để mất. Từ nay, tôi không còn là trung tâm của mọi sự, mọi vật nữa. Tôi là một lữ khách lệ thuộc vào cuộc hành trình. Tôi biết mình không toàn quyền nữa, không tự do nữa, và bỗng dưng tôi không lo lắng, không phiền não. Tôi chả là cái gì trên mặt đất này, và đột nhiên trong tôi không còn vấn đề gì nghiêm trọng. Cuộc sống bỗng nhẹ tênh. Nhẹ tênh và nhẹ tênh…
Tổ tiên tôi từng chào biết bao năm Mới, và tới tôi cũng từng chào biết bao năm Mới. Đến con cháu tôi và lớp lớp chưa sinh ra cũng thế, họ cũng sẽ chào biết bao năm Mới của họ. Năm Mới không bao giờ hết, không bao giờ cạn kiệt,và đặc biệt không bao giờ thôi Mới. Và, con người cũng không bao giờ cạn kiệt, và cũng không bao giờ thôi Mới. Chuyện là vậy, nên tôi yên lòng. Đó là bài học lớn nhất khi qua tuổi sáu mươi tôi tâm đắc đươc. Bài học Thời Gian. Dưới con mắt Thời Gian, tôi chỉ là bèo bọt. Một thứ bèo bọt biết rõ mình bèo bọt, nên càng bọt bèo hơn cả bèo bọt. Và, đột nhiên tôi trở thành con người Mới. Năm Mới cũng chỉ là hạt bụi của thời gian vô thủy vô chung, nên rất xứng đôi vừa lứa với con người. Bọt bèo gặp hạt bụi. Cả hai đều vui vẻ, sum vầy.
Tự tin Chào Năm Mới 2009.


Ngô Phan Lưu





Không có nhận xét nào: