19 thg 9, 2008

Truyen Ngan


TIỂU ĐỆ LÀ NGƯỜI CÓ LỖI


Từ lâu, tôi vẫn thường uống cà-phê sáng (khoảng 6 giờ 30 đến 7 giờ, trừ trời mưa) nơi cây Bàng góc phố Nguyễn Du – Trần Bình Trọng. Chỗ này có cô chủ đẹp, mà giả bộ không biết mình đẹp, thế nên cà-phê rất ngon. Nhưng sáng nay, tôi không uống ở đấy nữa. Tôi dời sang cà phê Giot Đắng phố Phạm Hồng Thái. Lý do dài dòng như sau:
Số là, sáng hôm qua, khi còn uống cà phê chỗ cũ, tôi thấy một anh chàng quần áo sạch sẽ, nai nịt đàng hoàng, đi qua đi lại nơi vệ đường gần đấy. Anh ta vung tay lên xuống, chỉ chỏ, nhiều khi nắm chặt nắm đấm thủ thế, khuôn mặt biến động không ngừng. Tôi và các khách ở đấy dường như không hiện hữu dưới mắt anh ta. Anh ta đội bê-rê đen, vai choàng một chiếc máy ảnh đời xưa, loại thịnh hành hồi Bảo Đại mới rụng rốn. Hàm râu anh ta thật quái đản, thòng dài xuống, cong về phía trước. Đó là loại râu không sợ vợ. Anh ta cao lêu nghêu, khẳng khiu như cây tre miễu. Nhìn anh ta, không hiểu sao, tôi cứ khẳng định đó là típ người không bao giờ ngã bệnh. Bệnh tật sợ anh ta, dĩ nhiên trừ bệnh tâm thần.
Lúc ấy, lúc tôi đang cầm thìa quậy ly cà phê, anh ta đột ngột từ vệ đường tiến lại, đứng ngay trước mặt tôi, ôm bụng cười toé lửa. Ừ, cười toé lửa, vì anh có hai chiếc răng vàng.
Tôi ngước nhìn anh ta:
“Anh cười gì vậy?”
Anh ta nhìn sững vào tôi một chặp, rồi càng cười to. Dường như anh ta đang cuốn vào một cơn lốc cười, không ngừng được. Tôi không hỏi nữa, cố chờ anh ta ngớt cơn cười. Ồ, thế chứ, giông bão cũng phải tan, anh ta đã hết cười, khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc. Tôi hỏi anh ta lần nữa:
“Anh cười gì vậy?”
Giờ thì anh ta mới thấy tôi. Anh ta nhìn tôi rất kính trọng, khuôn mặt biến mất vẻ xấc xược:
“Tiểu đệ cười vì bọn nó cãi nhau vui quá, nhưng tiểu đệ đã giải quyết xong, đại huynh ạ.”
Tôi ngước nhìn chăm chú anh ta:
“Bọn nào cãi nhau?”
“Đàn em của tiểu đệ.”
“Đàn em nào?”
“Là “con chim” của tiểu đệ và hai bàn tay cũng của tiểu đệ.”
“Kể lại nghe chơi? Nếu hay, tôi đãi anh ly cà phê sữa.”
Nghe thế, anh ta kéo ghế, liền ngồi xuống, nhưng đột ngột lại đứng dậy như bị chích đinh. Anh ta lên tay xuống ngón, tinh thần cực kỳ căng thẳng. Giọng nói nghiêm trọng:
“Thế này, đại huynh nhé. Tiểu đệ đang đi, bỗng nghe “con chin” trong quần, cất giọng kiêu ngạo nói với hai bàn tay: “ Tao chân mạng đế vương, còn tụi bay kiếp nô lệ.” Nghe thế, bàn tay tiểu đệ lên tiếng: “Nói thì phải chứng minh đàng hoàng đấy nhé.” Lập tức, như chỉ chờ có thế, “con chim” liền ngúc ngất, gật gù: “Thì…tụi bay phải mở cửa, dìu tao ra ngoài, nâng đỡ cho tao tiểu tiện. Tao tiểu xong, tụi bay phải dìu tao vào, đóng cửa lại đàng hoàng. Tao lúc nào cũng ở trong mát, nhiều lớp vải bọc che chắn. Còn tụi bay? Hừ, cứddaix dầu nắng gió ngoài trời. Thế, tao không phải mạng đế vương thì mạng gì? Thế, tụi bay không phải kiếp nô lệ thì kiếp gì?”. Nghe”con chim” nói thế, hai bàn tay đuối lý, tắt họng…À, đại huynh đãi tiểu đệ cà phê chứ?”
“Quân tử nói giữ lời. – Tôi ngoắc tay - Cô chủ, thêm một cà phê sữa. Nào, kể tiếp đi.”
Anh ta nhăn nhó một chặp, hai tay phủi lia lịa:
“Hai bàn tay của tiểu đệ tức giận quá, liền hội ý với nhau, cuối cùng đi đến quyết định không làm tôi tớ cho thằng “chim” nữa. Ôi, cha mẹ ơi! Ngay chính lúc này, tiểu đệ buồn tiểu quá chừng chừng. Tiểu đệ đến đứng ngay trụ điện rồi, nhưng hai bàn tay rất kiên cường, chúng nhất định không chịu mở ba-gét, còn nói chi đến chuyện lôi “thằng nhỏ” ra ngoài. Vậy là…”con chim” tự xưng chân mạng đế vương liền đái ngay trong cung cấm! Hai bàn tay bên ngoài cứ đung đưa đùa giỡn thích chí. Hậu quả, tiểu đệ bị lũ lụt ngay trong háng. Nhưng lúc ấy, tiểu đệ nom thấy ngài Tôn Hành Giả bay ngang qua. Hưởng được chút gió từ ngài, tiểu đệ bỗng sáng ý. Tiểu đệ bèn ôn tồn động viên với hai bàn tay mình rằng: “ Các chú cứ tận tuỵ phục vụ “chim” như lâu nay vẫn phục vụ. Không thể nào đổi khác được đâu. Tại sao? Tại vì đấy là nhiệm vụ cao quý của các chú. Ồ, lâu nay ta quên bẵng công lao ấy. Vậy, ta mua nhẫn, mua đồng hồ cho các chú đeo nhé. Trang sức vào sẽ đẹp ra. Sự mỹ lệ mới chính là đế vương. Còn cái thằng “chim” đến chết, ta vẫn không sắm cái gì để đeo cho nó đâu. Thậm chí, lâu lâu ta còn chụp “áo mưa” vào cho ngạt thở chết đi đấy chứ? Nó mới là dân nô lệ chính cống. Các chú hãy xem lại đi. Có phải đúng thế không nào?”
Thấy tôi cười và những khách hàng khác cười, và đặc biệt, cô chủ cà phê cũng tủm tỉm, hai gò má ửng hồng. Anh ta phấn chấn, dõng dạc kể tiếp:
“Thưa quí đại huynh uống cà phê đen và cà phê sữa, tiểu đệ với tư cách chủ nhân ông, tiểu đệ đã thiên vị, bênh vực “thằng chim”. Nó, “thằng nhỏ” ấy, thừa biết tôi phải bênh vực, nên nó liền cựa quậy, nhỏng nhẻo, khó vhịu vô cùng…
Tôi cắt ngang:
“Thế, hai bàn tay có chịu cách giải quyết của anh không?”
Anh ta sừng sộ, khom người xuống, chỉ thẳng vào bàn tay tôi:
“Nếu nó không chịu, tại sao nó đeo đồng hồ, đeo nhẫn? Hả?”
Tôi liền dòm xuống tay mình, quả là tôi đã đeo đồng hồ và nhẫn thật!
Thích chí trước chân lý hiển nhiên ấy, mọi người đều cười toáng lên, nhoại trừ anh ta và tôi. Tôi không hiểu sao, lại ngượng “chín” người trước những tràng cười vô lối xung quanh. Có lẽ, tôi ngượng vì bị anh ta dìu vào tròng.
Đột ngột, giọng anh ta trầm xuống như ngưòi có lỗi:
“Thưa đại huynh, phải nói thẳng thừng rằng tiểu đệ có lỗi. Tiểu đệ đã hối lộ hai bàn tay mình, để phục vụ một cái thằng quanh năm suốt tháng không dám ló mặt ra chỗ đông người.Tiểu đệ là người có lỗi.”
Tôi nghe thế, nỗi ngượng ngùng biến đâu mất, để nhường chỗ cho sự xót xa, vì vừa nhìn thấy nơi háng quần anh ta ướt nhẹp!

Ngô Phan Lưu
________________________________________________________________________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét