7 thg 8, 2008

Tieu Pham



PHÙNG PHỐC PHẠT



Tôi có quen một ông, hễ ông ta tới nhà, tôi cứ nơm nớp lo. Không phải ông ta chặt chém gì tôi, ông ta hiền khô. Cũng chẳng phải lo sợ ông ta vay tiền, vì tôi không có tiền. Nhưng tôi cứ nơm nớp lo… vì ông ta mắc chứng “mượn” sách.
Theo bộ môn “Ý nghĩa học”, cũng một từ, một tiếng, nhưng ý nghĩa nó không cố định, mà thay đổi theo từng người dùng và từng hoàn cảnh. Thế nên, tiếng “mượn” từ miệng ông ta thốt ra, tại ngay hoàn cảnh tủ sách nhà tôi, lại có ý nghĩa là “biệt tăm”.
Nói phải tội! Ông ta cứ lựa sách to và nặng mà “mượn”. Sách gì cũng được, miễn to và nặng là “mượn”. Nên chi, dạng tự điển là ông ta khoái nhất. Ông ta thường bảo: “Coi tự đỉên có cái sướng muốn ngừng lúc nào cũng được, không bị chứng “khát nước” hoành hành như các sách khác. Hơn nữa, coi tự đỉên là tắm trong tự do, đọc tờ nào cũng được, có thể tờ cuối trước, tờ giữa sau, tờ đầu sang năm…không việc gì phải hấp tấp. Coi tự đỉên quả thật rảnh rang, khoái vô cùng.”.
Dạo gần đây, dường như cho xứng đáng với khối lượng sách to và nặng đã “mượn” ở nhiều nơi, ônh ta rứt sạch tóc, cho trán cao vượt đến đỉnh đầu, và đeo thêm kính trắng. Gặp vầng trán bao la ấy, cùng cái mục kỉnh lười biếng xệ xuống chót mũi, ai cũng cảm giác trí tuệ ông ta lan cả ra ngoài không khí. Rồi cũng dường như cho xứng đáng với trí tuệ ấy, ông ta kiệm lời trong giao tiếp, thậm chí đôi lúc lọt hẳn vào “vùng cấp bực tối cao” là im lặng. Miệng dán băng keo.
Quả thật, cái trán rộng mênh mông của ông, làm người lạ phải “khớp”. Chính tôi đã quen và biết “tuốt bên trong”, thế mà nhìn cái trán ấy cũng suýt “khớp”.
Tuần trước, khi cần tra cứu tác dụng dược tính cây Chó Đẻ ( cây Chó Đẻ người ta mách tôi, chủ trị nóng gan ), tôi bèn tìm quyển sách to và nặng : “Những cây thuốc và vị thuốc Việt Nam” của giáo sư Đỗ Tất Lợi, nhưng không thấy đâu. Tôi chợt nhớ ra quyển ấy ông ta đã “mượn” rồi, có lẽ đã lâu lắm thì phải. Thời gian phủ lấp, không nhớ nữa.
Bởi ông ta không có điện thoại, nên tôi phải đi Honda đến nhà, vượt gần 10 km, suốt đường đi, tôi thật sự “nóng gan” Nhưng khi đến nhà, ông ta lại vắng nhà.
Tôi hỏi vợ ông ta:
-Bà biết ông nhà đi đâu không?
-Không biết! Có lẽ là đi “mượn” sách cũng nên.
Nghe thế, tôi không hỏi nữa. Thay vì bực dọc, một nỗi chán ngán trào dâng. Tôi đảo mắt nhìn khắp phòng, thấy sách cứ chất thành trụ như gạch xây dựng…Nơi bàn giữa, trên đi-văng và cả nơi góc nhà, lổn nhổn toàn sách nặng ký cả.
Tôi tiến lại chồng sách chất ở đi-văng, chủ ý kiếm quyển sách của mình. Vợ ông ta vội nói:
-Xin chú đừng lục lọi sách của ông ấy.
-Hừ! Sách của ông ấy ?!
Tôi biết dù có kiếm ra quyển sách của mình, tôi cũng không mang ra khỏi nhà được. Lý do duy nhất là ông ta vắng nhà. Tôi hỏi vợ ông ta:
-Sao ông nhà không xếp sách vào kệ cho ngăn nắp?
Vợ ông ta trả lời:
-Chú thừa biết đấy! Mượn sách dễ hơn mượn cái kệ sách.
-Úi trời! Kệ sách phải mua sắm chứ?
-Mua sắm về đựng sách mượn à?
-Úi trời! Thôi, xin phép bà tôi về.
Lúc này, linh tính tôi mách rằng, nếu có viết giấy gửi lại, vợ ông ta cũng không đưa cho ông ta đâu. Mà giả dụ, có đưa đi chăng nữa, ông ta cũng không dễ gì trả như tôi yêu cầu.
Tôi, và còn biết bao người nữa, có kệ sách mà chẳng còn sách, còn ông ta sách quá nhiều, lại không có kệ. Thật là hệ lụy.
Tôi thích hư cấu một cái tên trao tặng ông ta. Và trên đường về, tôi đã tìm ra tên ấy. Tên ấy là “ Phùng Phốc Phạt”. Nghe có vẻ sách đấy chứ? Ừ, Phùng là gặp, Phốc là gậy, Phạt là đánh. Phùng Phốc Phạt là…gặp phải lấy gậy đánh.

Ngô Phan Lưu

Không có nhận xét nào: