tag:blogger.com,1999:blog-39227437200000341232024-02-06T19:04:16.851-08:00NgoPhanLuu' s BlogNgo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.comBlogger155125tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-56678709848437261972009-12-31T00:41:00.000-08:002009-12-31T00:41:04.915-08:00THIEP CHUC MUNG<span style="color: purple; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: x-large;"><strong>Chúc Mừng Năm Mới </strong></span><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgQbIFuw5ZEQNr2LHNFzxPfDWy5fYFTnpMtfUMZ-QAxCs8oYOWEuhSlavWpSxTlR6rHpBFrowlphLiF8sacnJ0_OmE_xvGthhKC4NCHPEXCcAos19w2E62RUZKlGVJoj_OBf-CXKu5MvW5S/s1600-h/imagesCAIOVTJX.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; cssfloat: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" ps="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgQbIFuw5ZEQNr2LHNFzxPfDWy5fYFTnpMtfUMZ-QAxCs8oYOWEuhSlavWpSxTlR6rHpBFrowlphLiF8sacnJ0_OmE_xvGthhKC4NCHPEXCcAos19w2E62RUZKlGVJoj_OBf-CXKu5MvW5S/s400/imagesCAIOVTJX.jpg" /></a><br />
</div><strong><span style="color: purple; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: x-large;"> 2010 </span></strong><br />
<br />
<br />
<br />
<span style="color: blue; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ngô Phan Lưu</span>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-88866850663367986282009-10-25T15:41:00.000-07:002009-10-25T16:31:57.026-07:00PHONG VAN<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgABwmq5DYNcx-UzxREx5g3_ClhvSJC4Lwk1zzSwXNPYg7G2SlW1Z9UofgfWOBoluk8vjsvxc4tyJmHbx_ZGFbKn4BGQUWRGwJNXfy3hMtyiaS8YsaT97d5jg6Q6OnTybK5HOj8MjrvifXz/s1600-h/PHONG+VAN.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; cssfloat: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgABwmq5DYNcx-UzxREx5g3_ClhvSJC4Lwk1zzSwXNPYg7G2SlW1Z9UofgfWOBoluk8vjsvxc4tyJmHbx_ZGFbKn4BGQUWRGwJNXfy3hMtyiaS8YsaT97d5jg6Q6OnTybK5HOj8MjrvifXz/s320/PHONG+VAN.jpg" vr="true" /></a><br />
</div><span style="color: blue; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;"><strong>Ngô Phan Lưu: Có chút vốn văn tôi mới thấy mình nghèo</strong> </span><br />
<br />
<br />
<span style="color: black; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><strong>"Văn chương phải khảo sát những gì có thể xảy ra trên cái hiện thực đã xảy ra. Đấy mới là giá trị của nó" - "nhà văn nông dân" Ngô Phan Lưu nói.</strong></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ngô Phan Lưu được làng văn cả nước biết đến khi ông đoạt giải nhất cuộc thi truyện ngắn của báo Văn Nghệ năm 2007. Từ đó, tác phẩm của ông xuất hiện nhiều trên báo chí. Có thể nói, sau cuộc thi, cây bút này đã chứng tỏ khả năng văn chương của mình trong lòng người đọc.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Cuộc trò chuyện sau đây diễn ra nhân dịp ông vừa cho ra mắt tác phẩm mới "Xoa tay và cười".</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="color: black; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><strong>Vẫn chú tâm về con người, quê hương</strong></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Được biết tác phẩm gần đây nhất của ông là Xoa tay và cười gồm các truyện ngắn và tản văn. Ở tác phẩm mới này, ông vẫn tiếp nối mạch văn về con người và quê hương ông như trước hay đã có sự đổi mới trong đề tài? </em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ngô Phan Lưu: Ở tác phẩm Xoa tay và cười này, tôi cũng vẫn chú tâm về con người, về quê hương, về cuộc sống như các quyển trước, nhưng với một tầm nhìn sâu hơn.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Có người nhận xét khi đọc xong tập Xoa tay và cười của ông thấy đầy những "cái xa xót của không gian từng câu chuyện đã toát lên những khoảnh khắc bi kịch trong đời". Với âm hưởng chủ đạo như vậy, bao nhiêu phần trăm là phản ánh hiện thực của cuộc sống xung quanh và bao nhiêu phần trăm là hư cấu?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Theo tôi, chức năng của văn chương không phải là sự phản ánh hiện thực cuộc sống. Phản ánh làm sao được khi cuộc sống biến chuyển không ngừng, thậm chí còn biến chuyển đến chóng mặt. Thế nên, văn chương phải khảo sát những gì có thể xảy ra trên cái hiện thực đã xảy ra. Đấy mới là giá trị của nó. Gọi đấy là hư cấu cũng được.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Thế còn cái điệu "xoa tay", và "cười" ở đây ngụ ý gì vậy?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Tiếng cười này gần như đồng bộ với việc xoa tay. Tiếng cười của một người vừa xong một công việc tuy chẳng ra sao, nhưng dù sao cũng xong xuôi cả. Tiếng cười này bay vơ vẩn một chặp rồi đáp ngay vào người đẻ ra nó, để chấm dứt cái xoa tay. Tiếng cười này mới ngó tưởng chỉ cười người khác, nhưng hóa ra lại cười chính mình cùng lúc với cười người khác.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Ông đoán độc giả sẽ đón nhận Xoa tay và cười như thế nào?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Khi viết, tôi không đoán độc giả sẽ đọc thích hay không thích. Việc ấy là tự do của họ mà tôi luôn tôn trọng. Độc giả thích hay không thích, tôi đều vui mừng cả. Đây không phải là nói dối mà thật tâm tôi như vậy. Tại sao họ không thích? Tại vì họ đã đọc quyển sách ấy. Người ta đã đọc tác phẩm là tôi mừng rồi.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="color: black; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><strong>Thích được gọi là cây bút</strong></span><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Ông xuất thân từ nông thôn, sống đến nửa đời với cái mác nông dân. Điều gì đã khiến ông đến với văn chương? </em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Từ nhỏ tôi đã mê văn chương, nay già rồi, lường khả năng mình có thể viết được, thế là viết cho vui mà cũng nhân đó kiếm chút tiền.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Đến nay ông đã từ giã làm ruộng chuyển hẳn sang viết văn, ông có thấy đời sống dư dả hơn không?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Cũng khá hơn.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Dường như ông rất có duyên khi viết về vùng đất của mình. Bí quyết của Ngô Phan Lưu là gì?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Làm gì có bí quyết. Đọc rất thích, đó là cái "duyên" của ngòi bút. Muốn có cái "duyên" đó cũng dễ thôi. Cứ nghĩ rằng mình không đẹp là sẽ có "duyên" ngay.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Cho đến thời điểm này, khi đã có trong tay một số "vốn liếng" kha khá là những tác phẩm của riêng mình, ông có còn tự cho mình là một người viết a-ma-tơ, một trai cày nữa không?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Khi đã có chút "vốn liếng" văn chương kha khá, lúc ấy tôi mới thấy mình nghèo, nhưng người ta không cho mình nghèo, đó là việc của họ. Nay, họ cứ gọi tôi là nhà văn trong khi tôi thích được gọi là cây bút. Gọi là cây bút có vẻ đỡ kiểu cách hơn nhà văn.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Đến với văn chương là tình cờ nhưng khi đã ngồi trong chiếu văn này rồi, ông có thấy mình phải theo đuổi nó không, phải đi đến cùng hay là viết được cái gì thì viết, thỉnh thoảng viết cho vui?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Hôm nay tôi đang với văn chương đây, nhưng lòng thì đã đến hôm qua. Cái đích của văn chương không nằm bên ngoài mình, mà chính trong bản thân mình. Mà đã ở trong bản thân thì chết nó mới thôi đeo đẳng. Còn như có viết hay không là do sức khỏe.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="color: black; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><strong>Nông dân suy nghĩ không đơn giản</strong></span><br />
<strong><span style="font-family: Arial;"></span></strong><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Người nông dân thường hay có suy nghĩ đơn giản nhưng trong các truyện ngắn của Ngô Phan Lưu, nhân vật nông dân của ông lại rất hay triết lý. Đó có phải là tính cách của những người dân quê ông hay là cảm quan riêng của Ngô Phan Lưu áp đặt vào các nhân vật của mình? </em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Không phải vậy. Lời lẽ của người nông dân nhà quê thôi, nhưng suy nghĩ họ không đơn giản như chị tưởng. Nói gì thì nói, nhưng các nhân vật của tôi cũng chính là cái tôi giả vờ đấy. Có nhà văn giả vờ giỏi, có nhà văn giả vờ dở. Nếu đó là "áp đặt" như chị đã gọi, thì còn gì tốt bằng. Đằng này chỉ là giả vờ thôi.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Có người nói truyện ngắn của Ngô Phan Lưu viết theo kiểu bình dân chứ chẳng có cách tân, kỹ thuật hiện đại nào trong bút pháp. Ông thấy đúng hay sai?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Bút pháp à? Ai cũng có bút pháp riêng cả. Đã thế, tôi cách tân bút pháp của tôi để trở thành bút pháp người khác làm gì cho mệt.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="color: black; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><strong>Chuyển sang đề tài đô thị chỉ là khoác một bộ đồ mới</strong></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Người dân quê ông có gặp phải vấn đề đô thị hóa dẫn đến những đổ vỡ của tâm hồn người như một số nhà văn từng phản ánh trong tác phẩm của mình? </em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Tâm hồn thì dễ đổ vỡ lắm, có điều chúng ta khó thấy đó thôi. Người dân quê hẳn là chỗ nào cũng thế. Nhà văn phải phản ánh điều ấy trong tác phẩm của họ, nhưng mỗi nhà văn phản ánh mỗi khác tùy theo vị trí của họ. Tôi cũng vậy. Điều này, khi đọc tác phẩm của tôi, chị sẽ gặp.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Ngô Phan Lưu sẽ thế nào khi bóc mình ra khỏi nông thôn của vùng duyên hải miền Trung thân thuộc? Ông có ý định chuyển sang "canh tác" ở "miền đất" mới, chẳng hạn như đời sống đô thị nhộn nhịp?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Mỗi nhà văn đều phải làm mới mình. Điều này rất cần thiết. Nhưng làm mới mình bằng cách nào? Tôi thiết nghĩ, không phải từ viết về nông thôn chuyển sang viết về đô thị là làm mới mình. Làm mới mình chính là mình phải càng ngày càng trung thực với mình hơn lên. Lúc đó mình mới là con người mới. Còn chuyển đổi cách viết sang môi trường đô thị, đó chỉ là khoác một bộ đồ mới mà thôi.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Công bằng mà nói đến nay, dù ít dù nhiều, Ngô Phan Lưu đã tạo được dấu ấn trên văn đàn. Ông có hài lòng với những gì mình đã viết?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Cảm ơn chị về nhận định tốt đẹp này. Nhưng tôi chưa hài lòng với những gì mình đã viết.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Ông sẽ tích lũy, bồi đắp thêm cho nghề văn của mình như thế nào?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Việc này khó nói rõ ràng, vì đó là kiểu riêng của mỗi người. Có thể là tôi sẽ đi nhiều hơn để tích lúy và bồi đắp vốn liếng văn chương cho mình.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><em>Ở vào tuổi 64, điều gì đã khiến cho bút lực của ông luôn dồi dào trên cánh đồng chữ nghĩa?</em></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Bút lực không nằm trong tuổi tác. Nó nằm trong tâm hồn và trí tuệ. Còn dồi dào để người ta thấy được, là do siêng năng.</span><br />
<br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="color: black; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><strong>Ngô Phan Lưu sinh năm 1946. Quê quán: Phú Yên </strong></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
<span style="color: black;"><strong></strong></span></span><br />
<span style="color: black; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><strong>Tác phẩm: Bếp lửa chiều đong (1997 - thơ), Người không giăng câu Kiều (2004 - tập truyện ngắn), Cơm chiều (2008 - tập truyện ngắn), Xoa tay và cười (2009 - tập truyện ngắn, tản văn).</strong></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
<span style="color: black;"><strong></strong></span></span><br />
<span style="color: black; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><strong>Năm 2007, Ngô Phan Lưu đoạt giải nhất cuộc thi truyện ngắn báo Văn nghệ cho hai truyện ngắn Cơm chiều và Buổi sáng biến mất. Điều đặc biệt thú vị, tác giả của những truyện ngắn ấy là một lão nông ở đồng đất Phú Yên đã ở tuổi lục tuần. Kể từ đó đến nay, cái tên Ngô Phan Lưu đã không biến mất như nhiều trường hợp.</strong></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
<span style="color: black;"></span></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><span style="color: blue; font-size: large;">Thanh Thuận</span> <span style="color: red; font-size: large;">(Tạp chí <strong>Người đô thị</strong>)</span></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-35367839313379327032009-10-14T23:32:00.000-07:002009-10-14T23:37:51.506-07:00TAP BUT<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgnznhC1hFy7EB4JZZI4ixgSgzsQDKjpf-a-maemKfZpD3fNa39TE4SFAo0uhvZgyJJr5qGtElqV10eRgA8bWSTJSHPwFiqH8OxyFLdYWW4Uu4k3Yk9HwpFu-omSeU-9vdvGdJ_P9KcA8Fo/s1600-h/KY+UC.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; cssfloat: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img $r="true" border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgnznhC1hFy7EB4JZZI4ixgSgzsQDKjpf-a-maemKfZpD3fNa39TE4SFAo0uhvZgyJJr5qGtElqV10eRgA8bWSTJSHPwFiqH8OxyFLdYWW4Uu4k3Yk9HwpFu-omSeU-9vdvGdJ_P9KcA8Fo/s400/KY+UC.jpg" /></a><br />
</div><span style="color: blue; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: x-large;"><strong>Ký ức loanh quanh</strong></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Còn nhớ có lần, một anh bạn bảo tôi rằng:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Ký ức có hình ảnh vô hình, có âm thanh vô thanh, có hoạt động bất động. Nói chung, nó có kia mà không có đây, nó còn đó nhưng đã mất rồi. Nó là thứ bất trị vì nó thống trị. Đó là loại yêu ma nghiệt súc, thà không có còn hơn. Cho dù nó đẹp hay xấu, hạnh phúc hay khổ đau, tôi vẫn không ưa. Chỉ tổ lằng nhằng.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi nghe vậy, thật trái với mình, nhưng vẫn nín thinh, vì cho rằng mỗi người mỗi ý. Nhưng tôi tò mò muốn biết lý do sâu hơn. Tôi bảo:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Anh hãy nói rõ hơn, cụ thể hơn tôi xem nào?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh ta nói:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Ví như tôi đang nghèo khổ bất hạnh, lúc ấy ký ức giàu sang hạnh phúc sẽ quật tôi đau đớn. Nó là thứ tàn nhẫn. Còn ví như tôi đang giàu sang hạnh phúc, lúc ấy ký ức nghèo khổ bất hạnh thúc đẩy tôi kiêu căng tự hào trong khi nhớ lại. Nó là thứ tồi tệ. Tóm lại, nó chẳng được tích sự gì, chỉ tổ phiền nhiễu, làm hư người. Nó lúc nào cũng thù nghịch với trạng thái hiện tại.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nghe có vẻ cũng xuôi tai, tôi thăm dò thêm:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Như thế, ký ức không có ích lợi gì à?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Làm hỏng ích lợi thì có.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi thầm nghĩ, anh này quả nghịch đời, nhưng phải công nhận trong một góc nhìn nhỏ nào đó, anh ta cũng có lý. Tôi nhớ lại câu của L. Byron: “Kỷ niệm hạnh phúc không còn là hạnhphúc. Kỷ niệm đau khổ là đau khổ kéo dài.” Nhưng, đó là những người không có bản lãnh và nghị lực. Giờ này, tôi phải có ý kiến với anh ta:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Tôi không phản đối anh, nhưng tôi rất khác anh. Những ký ức tuổi thơ tôi, đến nay vẫn rõ mồn một và tôi yêu thương nó. Ký ức về một tình yêu dang dở, đến nay tôi mới thấy ánh sáng của nó. Tất cả những ký ức tốt hay xấu, hạnh phúc hay khổ đau, tôi đều tạ ơn. Tất cả đều nhờ ký ức mà tôi hoàn thiện.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nghe thế, anh bạn liền cười héo:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Xin chúc mừng. Chúc mừng sự hoàn thiện của anh.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Lạ thật, nụ cười héo và lời chúc mừng vừa thốt ra của anh ta, dường như một cú đòn trúng ngay vào mạn sườn tôi. Bởi trong tầng sâu tâm hồn tôi, ký ức vẫn gây nhiều chua chát, không tươi mát, khí khái như miệng mình nói. Những lời tôi vừa nói chưa trung thực với lòng tôi, mà ở đó có lẫn vào kinh nghiệm sách vở, có lẫn vào cả sự quyết tâm cá nhân, thậm chí cả sự lợi dụng ký ức.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi cũng cười héo:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Cảm ơn lời chúc mừng của anh.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh ta nói với tôi:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Anh nhớ rằng, anh có một ký ức tốt, đó là điều bất hạnh cho anh. Nếu anh luôn dùng nó để hoàn thiện hoặc hưởng thụ, thì ký ức ấy đã biến thành kinh nghiệm. Kinh nghiệm là gì? Kinh nghiệm là “nghiệm” lại thấy “kinh”. Tức là anh bị ném vào ký ức trong khi anh đã thoát ra. Và, anh lại thoát ra vì anh vừa bị ném vào. Rồi do thế, ký ức lại bị biến dạng để sinh ra một thứ ký ức mới. Ối trời, chả ra làm sao cả!”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nghe anh ta, tôi lại nghĩ, là tay này ăn nói trơn tru nhưng thực ra không đúng. Tôi bèn nói:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Từ ký ức, người ta rút ra kinh nghiệm. Làm gì có ký ức biến thành kinh nghiệm?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Chả có rút riếc gì cả. Kinh nghiệm là ký ức mới, nở hoa trên ký ức cũ. Tất cả mọi sự xảy ra trong cuộc sống của anh, đều là ký ức của anh. Trừ cái chết của anh, là không phải là ký ức của anh, mà là ký ức của người khác.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">À, tôi thoáng thấy chỗ nhược của anh bạn rồi. Tôi liền xoáy vào:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Ký ức chính là đời sống đã trải qua phải không, thưa anh?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Phải, mà vừa lại không phải.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Anh không ưa ký ức, vậy là anh không ưa đời sống đã qua?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Phải, mà vừa lại không phải.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Vậy mà anh vẫn sống?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Phải, mà vừa lại không phải.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Tại sao?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Tại vì ưa hay không ưa cũng vẫn là đời sống. Thậm chí, ngay cả “chết” cũng vẫn là đời sống. Vừa chết vừa không chết cũng là đời sống. Tất cả đều là đời sống. Chỉ trừ ký ức.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi ngao ngán:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Anh nói thế, tôi còn biết nói gì. Anh thuộc dạng xuất khỏi thế gian mà chân vẫn cứ ngập bùn. Tôi ái ngại cho anh.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Đột nhiên, anh ta cười to:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Nói chuyện với anh, tôi vỡ ra nhiều điều.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Lúc này, tôi ngạc nhiên:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Vỡ ra điều gì?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Rằng, ký ức không phải là đời sống, mà là dấu vết của đời sống. Nhưng dấu vết ấy lại sống trong đời sống. Lằng nhằng!”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Vậy có gì mới đâu? Mà vỡ với không vỡ?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Có chứ. Bởi nó hướng dẫn đời sống trong tầng sâu. Lại cũng lằng nhằng.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Như thế, cũng chẳng có gì mới cả, mà vỡ với không vỡ?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh ta cười:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Cũng chẳng có gì mới. Đó là điều tôi vỡ. Lại lằng nhằng.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi nổi nóng:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Vậy, ký ức là gì? Hả?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Là cũ. Là lằng nhằng.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Cũ là sao?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Là không ưa, không thích.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Không ưa là sao? Không thích là sao?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Là ký ức.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Thôi, nói chuyện cùng anh bạn này như cối xay cùn. Mà “cối xay cùn” là cũ, vì thế lại là ký ức.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi lật đật thoát khỏi anh ta, và…chỉ còn là ký ức.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ngô Phan Lưu</span>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-33846126333375989512009-09-17T18:00:00.000-07:002009-09-17T18:08:10.729-07:00TAP BUT<span style="color: #cc0000; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: x-large;"><strong>Gắn sừng & thêm đuôi</strong></span><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="color: blue; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><strong>Ngô Phan Lưu</strong></span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"></div><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Sáng nay, tôi đến nhà cụ Niểng cùng xóm, mục đích xin nhổ mộ ít cây Chó Đẻ nấu nước uống cho mát gan. Khi vào cổng, tôi thấy cụ Niểng đang nằm võng chuyện trò với thằng cu Heo. Hai ông cháu đều không biết có tôi vừa vào. Không muốn làm gián đoạn câu chuyện của ông cháu, tôi nép người phía bên ngoài một chặp.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi nghe giọng cụ Niểng õng ẹo, kể chuyện cho thằng cu Heo nghe:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Một hôm, thấy con Cóc trong hang phóng ra, con Gà bĩu môi, nói với con Cóc: “Ôi anh Cóc ơi, nhìn anh xấu xí quá chừng? Tội nghiệp anh Cóc ghê”. Lúc này, cụ Niểng bổng đổi giọng, không õng ẹo nữa. Giọng cụ rắn rỏi:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Tức thì, Cóc nhà ta khinh bỉ, ngước xéo nhìn con Gà: “Chị Gà kia, chị có ghẻ như tôi không? Nếu không có ghẻ như tôi, đi chỗ khác chơi. Không có ghẻ mà dám cả gan chê người ta xấu à?”.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Thằng cu Heo cười sặc sặc: </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Sao ông Ngoại nghe được tiếng con Gà, tiếng con Cóc giỏi vậy?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Làm sao ông nghe được. Ông đặt chuyện nói giùm bọn nó đấy” – Cụ Niểng lại trả lời õng ẹo.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Tụi nó có chịu ông nói giùm không?” – Cu Heo lại hỏi.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Bọn nó làm sao biết được ông nói gì mà chịu với không chịu” – Cụ Niểng lại trả lời.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Im lặng một lúc, thằng cu Heo lại hỏi:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Ông Ngoại ngủ chưa?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Ngủ rồi”.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Ờ, ông Ngoại kể tiếp nữa đi”.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Ngủ làm sao mà kể?”.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Ông Ngoại nhờ “ngủ” nó kể giùm cho”.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi đứng nép bên ngoài, nghe tức cười không kìm được. Cụ Niểng nghe động, bước ra khỏi võng, mời tôi vào nhà. Thằng cu Heo cháu ngoại thừa cơ phóng đi chơi hàng xóm.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Cụ Niểng mời trà:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">-Anh vào lâu rồi à?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">-Vừa vào nhưng nghe chuyện ông cháu hay quá nên không gọi, mà còn lén nghe “ké”.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Cụ Niểng cười:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">-Thằng cu Heo thông minh lắm. Anh biết không? Có hôm nó nói với tôi: “Ông ngoại khác con bò quá trời”.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nghe cụ Niểng nói vậy, tôi cười to:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">-Nói như thế mà thông minh à?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Cụ Niểng lại cười:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">-Sao không thông minh? Có ai nói như thế đâu? Có ai không?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi nín thinh. Kiểu này thì bó tay. Cụ Niểng nói tiếp:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">-Tôi bèn hỏi lại thằng cu Heo: “Khác chỗ nào, nói nghe chơi?”. Nó liền đáp: “Ông ngoại không có sừng. Ông ngoại không có đuôi”. </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nghe thế, tôi lại cười to. Cụ Niểng nói tiếp:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Nói xong, thằng cu Heo lấy chổi lông gà đưa tôi và bảo: Ông ngoại gắn đuôi vào đít đi. Xong, nó lại lấy hai cái ống nhựa đưa tôi, rồi bảo: Ông ngoại gắn sừng vào trán đi. Xong, nó lại bảo: Ồng ngoại quì xuống cho cháu cỡi nào”.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi hỏi:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Thế cụ có thi hành lệnh thằng cu Heo không?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Sao không? Tôi làm ngay theo lời nó bảo - Cụ Niểng nói to, giọng thích chí, sung sướng – Tôi còn đưa thêm cái thước kẽ cho nó nắm làm roi nữa. Thằng cu Heo cỡi tôi một buổi, lại còn quất thước kẽ vào đít tôi liên tục, chửi mắng tôi đi không êm, mà lại chậm như Rùa. Ôi, được làm con Bò một buổi mới biết làm con người là khổ sở thế nào. Ồ, mà anh đến tôi có việc gì không?”. </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi cười vui:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Chỉ là xin nhổ một ít cây Chó Đẻ”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Cụ Niểng nói:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Ồ, tưởng gì, chuyện vặt đó từ từ làm. Tôi xách chai rượu làm vài cốc nhé?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tôi vui vẻ ngay:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Cảm ơn cụ. Vậy thì còn gì bằng. Hôm nào rảnh rổi, tôi cũng bắt chước cụ, làm Bò cho thằng cháu Nội cỡi một buổi”.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Cụ Niểng vừa rót rượu vừa nói liên hồi: “Anh nên làm Bò, làm Bò…để thằng cháu Nội làm mục đồng, quất đít anh một bữa là anh sung sướng tới trời”.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Chúng tôi cười vui vẻ và cùng chạm cốc…</span><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><strong>NPL</strong></span>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-90072974156337782882009-09-11T01:12:00.000-07:002009-09-11T01:12:42.322-07:00TRUYEN DỊCH<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhHXSLVwxj5_e9RtaqZfRV-vz-2V8Zyd7I9d-CWq8PfSyh758c1bJ39CTSyhjqqvVNAwfVfeoxv8mOsFxicLipnHab0XB0eaBNcM9Ri76M9B2TTO5bH1ChWSmMU1RpurxN5wyUxovW_J_YB/s1600-h/CUNG+TH%E1%BB%A6.jpg" imageanchor="1" style="clear: left; cssfloat: left; float: left; margin-bottom: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" mq="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhHXSLVwxj5_e9RtaqZfRV-vz-2V8Zyd7I9d-CWq8PfSyh758c1bJ39CTSyhjqqvVNAwfVfeoxv8mOsFxicLipnHab0XB0eaBNcM9Ri76M9B2TTO5bH1ChWSmMU1RpurxN5wyUxovW_J_YB/s320/CUNG+TH%E1%BB%A6.jpg" /></a></div><span style="font-size: x-large;"><strong><span style="color: red; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Đại cao thủ</span></strong></span><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"> </span><br />
<strong><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nakajima Atsushi</span></strong><br />
<strong><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"></span></strong><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><strong>Nguyễn Đình Đăng</strong> dịch từ nguyên tác tiếng Nhật</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Thành Hàm Đan kinh đô nước Triệu có một người đàn ông tên là Kỷ Xương nuôi chí trở thành tay cung đệ nhất thiên hạ. Trong khi tìm thầy, chàng được biết rằng, về ngạch cung tên hiện nay, không ai sánh được với danh thủ Phi Vệ. Nghe đồn cao thủ này có thể bắn bách phát bách trúng một cái lá liễu cách xa một trăm bước. Kỷ Xương lên đường tới yết kiến Phi Vệ, xin làm học trò của ông ta.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Phi Vệ bảo môn sinh mới của mình rằng trước tiên phải học làm sao không chớp mắt. Kỷ Xương quay về nhà, chui xuống nằm ngửa dưới khung cửi của vợ, mắt dán sát vào cái bàn đạp liên tục nâng lên hạ xuống, cố tập không chớp. Vợ chàng không hiểu nguyên do, rất đỗi ngạc nhiên. Nàng bối rối khi thấy chồng nhìn mình trừng trừng từ một góc độ kỳ cục như vậy. Nhưng Kỷ Xương mắng vợ, bắt nàng tiếp tục dệt. Ngày này qua ngày khác, Kỷ Xương cứ nằm trong cái tư thế kỳ quái đó, tập không chớp mắt. Sau hai năm, mặc cho cái bàn đạp chuyển động sát sạt, cạo đứt cả lông mi, Kỷ Xương đã luyện được nhìn mà không hề chớp mắt. Cuối cùng chàng bò ra khỏi khung cửi. Từ đó, ngay cả nếu bị dùi nhọn chọc vào mí mắt, chàng cũng không chớp mắt nữa. Chàng cũng không chớp mắt khi có tia lửa bất ngờ loé vào mắt. Cả một đám tro thình lình bốc lên ngay trước mắt cũng không làm chàng chớp mắt. Cứ như thể cơ mí mắt của chàng đã quên mất phải chớp như thế nào. Ban đêm, thậm chí khi Kỷ Xương ngủ say như chết, mắt chàng vẫn mở trừng trừng. Cuối cùng, khi một con nhện nhỏ chăng tơ giữa hai hàng lông mi mắt của chàng, chàng cảm thấy tự tin hoàn toàn để thông báo với Phi Vệ sư phụ.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Sau khi nghe, Phi Vệ nói: “Chỉ biết không chớp mắt thôi thì chưa đủ. Tiếp theo là phải học nhìn. Khi nào con học được cách nhìn chăm chú sao cho các vật bé nhỏ thấy như vĩ đại, các vật li ti trở thành rõ mồn một, thì hãy lại đến gặp ta.” Kỷ Xương lại quay về nhà, bắt được trong đường chỉ khâu áo lót một con chấy, buộc nó vào một sợi tóc, đem treo dưới cửa sổ hướng nam, rồi nhìn nó suốt ngày. Chàng nhìn con chấy treo dưới cửa sổ ngày này qua ngày khác. Lúc đầu, tất nhiên đó chỉ là con chấy. Hai ba ngày sau, nó vẫn là con chấy. Tuy nhiên sau mười ngày, con chấy có vẻ như to ra. Hết tháng thứ ba thì rõ ràng nó trông to như con tằm. Thời gian trôi qua, phong cảnh ngoài cửa sổ treo con chấy cũng thay đổi. Ánh mặt trời dịu dàng của mùa xuân đổi thành nắng hè oi bức, bầu trời mùa thu trong trẻo đầy ngỗng trắng bay trên cao chuyển sang vòm trời mùa đông màu tro u ám, lốm đốm tuyết ướt. Kỷ Xương vẫn kiên nhẫn nhìn con động vật chân đốt treo dưới cửa sổ. Con chấy này chết, chàng thay bằng con khác, cứ thế hàng chục con. Thấm thoắt ba năm trôi qua. Cho đến một hôm chàng bỗng nhận ra rằng con chấy treo dưới cửa sổ trông đã to bằng con ngựa. Xong rồi! Chàng sung sướng vỗ đầu gối, chạy ra ngoài đường. Chàng không tin vào mắt mình nữa: người trông cao lớn như toà tháp, ngựa to tựa trái núi, lợn bằng quả đồi, gà qué bằng cái chòi canh. Chàng nhảy cẫng lên, chạy lộn vào nhà, tới trước con chấy treo dưới cửa sổ, lắp một mũi tên làm bằng cọng cỏ sóc bồng vào một cây cung bằng sừng, nhằm con chấy và bắn. Lạ kỳ thay, mũi tên xuyên trúng tim con chấy mà không làm đứt sợi tóc.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Kỷ Xương ngay lập tức đến gặp sư phụ để báo tin. Phi Vệ đấm ngực, nhảy lên khen: “Thế là con đã làm được rồi!” Ngay sau đó, Phi Vệ bắt đầu dẫn dắt Kỷ Xương khám phá mọi bí mật của nghệ thuật nghề bắn cung. Kỷ Xương, đã trải qua năm năm rèn luyện cơ bản về nhìn, tiến bộ nhanh chóng kỳ lạ. Sau mười ngày, chàng đã có thể bắn bách phát bách trúng một cái lá liễu từ khoảng cách một trăm bước. Sau hai mươi ngày, chàng đặt một li nước đầy đến mép lên khuỷu tay phải, giương cung, bắn trúng đích mà nước trong li không nhểu ra ngoài một giọt. Sau một tháng, chàng thử bắn thật nhanh một trăm mũi tên. Mũi tên thứ nhất vừa cắm vào đích, mũi tên thứ hai đã bay tới cắm vào đuôi mũi tên thứ nhất. Ngay lập tức mũi tên thứ ba cắm vào đuôi mũi thứ hai, và cứ thế liên tục. Không mũi tên nào rơi xuống đất, vì mũi tên nào cũng cắm trúng đuôi mũi tên trước nó. Khi chàng bắn xong phát cuối cùng, một trăm mũi tên nối đuôi nhau như một chiếc tên duy nhất dài từ đích tới chiếc cung, và đuôi của mũi tên cuối cùng trông như còn đang mắc vào dây cung. Sư phụ Phi Vệ, đứng nhìn bên cạnh, thốt lên: “Được!”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Hai tháng sau, Kỷ Xương tình cờ về thăm nhà, và cãi lộn với vợ. Để dọa vợ, chàng giương chiếc cung bằng gỗ dâu nhằm vào mắt nàng, bắn một mũi tên bằng trúc. Mũi tên bay lướt sát mắt, cắt đứt ba sợi lông mi, song vợ chàng không hay biết gì, không hề chớp mắt, và vẫn tiếp tục nhiếc móc chồng. Tài nghệ và tốc độ bắn cung của chàng đã đạt tới mức tinh diệu.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Không còn gì để học từ sư phụ nữa, Kỷ Xương đột nhiên le lói có tư tưởng xấu. Suy đi tính lại, chàng thấy giờ đây về môn bắn cung chàng không còn địch thủ nào khác ngoài chính Phi Vệ sư phụ. Để trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ chàng phải tìm cách loại Phi Vệ. Thế là chàng bắt đầu bí mật tìm cơ hội. Cho đến một hôm, trong khi đang đi dạo ngoài đồng, bất chợt chàng thấy Phi Vệ một mình từ xa tiến lại. Sau một thoáng quyết định, Kỷ Xương rút tên, lắp vào cung, nhằm vào sư phụ. Phi Vệ, đoán được ác ý của học trò, cũng ngay lập tức lắp tên, giương cung nhằm vào Kỷ Xương. Cả hai thày trò cùng bắn một lúc. Hai mũi tên đâm vào nhau ở giữa đường, rơi xuống đất mà không có tí bụi nào bay lên. Tài nghệ của cả hai đều đạt tới mức siêu phàm. Họ cứ bắn nhau như thế liên tiếp hết phát này đến phát khác cho đến lúc Phi Vệ hết tên, Kỷ Xương vẫn còn một mũi. Lợi dụng dịp may, Kỷ Xương bắn ngay phát tên cuối cùng. Nhanh như chớp, Phi Vệ nhổ một cành hồng dại bên vệ đường, bắn rụng mũi tên xuống đất. Hy vọng thực hiện mưu đồ đen tối của mình đã tiêu tan, Kỷ Xương bỗng dưng thấy lòng tràn đầy hối hận. Về phía mình, Phi Vệ thở phào vì đã thoát khỏi hiểm nghèo, đồng thời thấy thoả mãn về tài nghệ của chính mình đến quên cả tức giận. Cả hai thày trò lao vào ôm chầm lấy nhau giữa cánh đồng và cùng rơi lệ (Chuyện này xem ra có vẻ kỳ cục theo đạo đức ngày nay. Khi Tề Hoàn Công muốn thưởng thức món mỹ vị mà chưa ai từng nếm thử, quan đầu bếp đã nướng luôn con trai mình đem dâng vua. Cậu thiếu niên 16 tuổi, Tần Thủy Hoàng Đế, ngay trong đêm vua cha mất, đã cưỡng hiếp ái thiếp của vua cha ba lần. Câu chuyện này cũng đã xảy ra trong thời đại như vậy.)</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Mặc dù vừa ôm Kỷ Xương vừa khóc, Phi Vệ rất lo ngại học trò sẽ lại tấn công mình lần nữa. Vì thế ông ta tìm cách hướng Kỷ Xương tới một mục đích mới để phấn đấu. Ông nói với gã đệ tử nguy hiểm của mình rằng ông không còn gì để dạy cho chàng nữa. Ông còn nói nếu chàng muốn đạt tới bí mật sâu xa của cung thuật thì hãy đi về phía Tây, vượt qua vách núi Đại Hành, leo lên đỉnh ngọn Hoắc Sơn, nơi ẩn dật của Cam Dăng lão sư – đại cao thủ cung thuật của mọi thời đại. “So với tài nghệ của lão sư, cung thuật của chúng ta chỉ là trò chơi của trẻ con,” Phi Vệ nói. “Giờ đây, ngoài Cam Dăng sư phụ ra, không ai có thể làm thầy con được nữa.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Kỷ Xương lập tức lên đường đi về phía Tây. Lòng tự ái của chàng bị tổn thương khi thấy cung thuật của mình bị coi là “trò trẻ con”. Nếu thực sự như vậy, mục đích trở thành tay cung đệ nhất thiên hạ vẫn còn là một tương lai xa vời. Nôn nóng so tài với người đó để xem cung thuật của mình có đúng chỉ là trò trẻ con không, chàng rảo bước đi thật nhanh. Thủng giầy rách chân trèo lên các vách đá treo leo, băng qua những chiếc cầu khỉ bắc ngang hẻm núi, Kỷ Xương lên tới đỉnh núi sau một tháng.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ra đón chàng trai hăng hái là một cụ già có đôi mắt hiền như mắt cừu, bước đi lẩy bẩy như sắp ngã. Cụ có lẽ đã ngoại trăm tuổi. Lưng cụ còng thấp khiến chòm râu bạc kéo lê trên mặt đất theo bước đi của cụ. Thấy cụ có vẻ như bị điếc, Kỷ Xương vội cất cao giọng nói mục đích vì sao chàng tới đây. Nôn nóng phô diễn tài bắn cung của mình, Kỷ Xương không đợi cụ trả lời, rút ngay cây cung làm bằng gốc liễu có dây bện bằng sợi gai đang đeo trên lưng ra. Chàng lắp một chiếc tên có mũi làm bằng đá, giương cung, ngắm vào một đàn chim di trú đúng lúc đó đang bay qua trên trời cao. Chàng buông dây, một phát tên phóng lên, ngay lập tức năm con chim to từ trên trời xanh rơi xuống.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">“Giỏi theo cách thông thường,” cụ già mỉm cười hiền từ nói. “Nhưng đó chẳng qua vẫn chỉ là xạ chi xạ (bắn bằng bắn) thôi. Hảo hán xem ra vẫn chưa biết thế nào là bất xạ chi xạ (bắn không cần bắn)” . Cụ già dẫn Kỷ Xương đang đầy tức tối tới một bờ vực cách đó chừng hai trăm bước. Dưới chân Kỷ Xương mở ra một quang cảnh giống y chang một bức bình phong dựng đứng cao bốn ngàn thước, ở xa tít bên dưới chàng thấy một con suối trông nhỏ như sợi chỉ, một độ cao khiến chàng đột nhiên hoa mày chóng mặt. Cụ già chạy lên một phiến đá chênh vênh nhô ra trên bờ vực, rồi quay lại bảo Kỷ Xương: “Nào, có giỏi thì hãy đứng trên tảng đá này trổ tài cho ta xem.” Đã quá muộn để rút lui! Khi Kỷ Xương leo lên, tảng đá lắc lư. Kỷ Xương cố giữ bình tĩnh lắp tên vào cung. Đúng lúc đó một viên sỏi lăn ra, rơi xuống vực. Nhìn theo viên sỏi rơi, Kỷ Xương nằm bò lên tảng đá lúc nào không hay. Chân chàng run bần bật, mồ hôi tuôn ra chảy tới gót chân. Cụ già cả cười, đưa tay đỡ Kỷ Xương bước khỏi tảng đá, rồi tự mình leo lên, nói: “Bây giờ hãy xem cái gọi là bắn đây này.” Vẫn chưa hết run, mặt tái nhợt, song Kỷ Xương chợt nhận ra và hỏi: “Nhưng, còn cái cung? Lão nhân không có gì trong tay cả.” “Cung à?” Cụ già cười lớn, “Bắn mà vẫn phải cần đến cung tên thì chỉ là xạ chi xạ. Còn bất xạ chi xạ là bắn nhưng không cần cả cung lẫn tên.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Lúc đó trên trời rất cao ngay phía trên đầu họ một con diều hâu đang dang cánh lặng lẽ lượn vòng. Cụ già Cam Dăng nhìn theo con diều hâu trông nhỏ xíu chỉ bằng một hạt vừng, rồi nhanh như cắt, lắp một mũi tên tưởng tượng vào một cây cung vô hình, giương tròn như trăng rằm và buông tay, nhìn kìa, con diều hâu ngừng vỗ cánh, rơi xuống chẳng khác gì một hòn đá. Kỷ Xương kinh hoàng. Lần đầu tiên chàng được chứng kiến bí mật uyên thâm nhất của nghệ thuật bắn cung.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Kỷ Xương ở lại học lão cao thủ trong suốt chín năm trời. Không ai biết chàng đã tu nghiệp như thế nào trong quãng thời gian đó. Sau chín năm, khi chàng xuống núi trở về, mọi người thảy đều ngạc nhiên thấy vẻ mặt chàng đã biến đổi nhiều. Không còn tí bóng dáng nào của vẻ hiếu thắng hung hăng trước kia. Thay vào đó là dung mạo ngây ngô như tượng gỗ của một người ngu độn. Tuy nhiên, khi Kỷ Xương đến thăm thầy cũ, sau bao năm không gặp, thoạt nhìn thấy vẻ mặt Kỷ Xương, Phi Vệ đã cảm thán kêu lên: “Đây chính là đại cao thủ đệ nhất thiên hạ! Chúng ta sẽ không bao giờ có thể bì kịp anh ta.”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Dân thành Hàm Đan nô nức chào đón cao thủ đệ nhất thiên hạ trở về. Họ chờ đợi một cuộc trình diễn tài nghệ bắn cung của chàng. Nhưng Kỷ Xương không đáp ứng nguyện vọng của họ. Ngay cái cung chàng cũng không sờ đến. Có vẻ như chàng đã quăng đi đâu mất cả chiếc cung làm bằng gốc liễu có dây bện bằng sợi gai mà khi xưa chàng từng đem theo lên núi. Khi có người tới chơi hỏi lý do, Kỷ Xương uể oải trả lời: “Tột đỉnh của hành động là không làm gi hết. Tột đỉnh của lời nói là im lặng. Tột đỉnh của bắn là không bắn.” À ra thế! Những người dân vốn rất thông thái của thành Hàm Đan hiểu ngay lập tức. Nhà đại cao thủ không cần sờ đến cây cung đã trở thành niềm tự hào của họ. Kỷ Xương càng không động đến cung tên, danh tiếng về sự vô địch của chàng lại càng được bàn tán ầm ĩ.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nhiều lời đồn được truyền miệng từ người này sang người khác. Người ta nói rằng ban đêm, cứ đến canh ba, có ai đó luyện cung trên mái nhà Kỷ Xương, nghe rõ cả tiếng dây cung bật. Có người quả quyết đó là vị thần hộ mệnh ẩn náu trong mình nhà đại cao thủ, ban đêm thoát ra khi chàng ngủ để triệt mọi yêu ma định hãm hại chàng. Một thương nhân sống gần nhà chàng nói rằng có đêm đã thấy chàng, rõ ràng cầm cung trong tay, cưỡi mây bay trên mái nhà, đọ tài với hai bậc đại cao thủ xạ thuật đời xưa là Hậu Nghệ và Dưỡng Do Cơ. Những mũi tên ba vị này phóng ra vạch những tia sáng xanh sắc nhọn trên nền trời đêm trước khi biến mất giữa sao Sâm và sao Thiên Lang. Một tên đạo tặc thú nhận có lần định lẻn vào nhà Kỷ Xương, song khi hắn vừa trèo lên bờ tường thì bỗng một luồng sát khí từ trong nhà phóng ra, trúng vào giữa trán, làm hắn ta ngã lăn từ trên tường xuống đất bất tỉnh. Từ đó, bọn tâm địa gian tà đều tránh xa vùng quanh nhà Kỷ Xương, và những bầy chim di trú thông minh cũng không dám bay trên mái nhà chàng nữa.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Danh tiếng lan truyền tận mây xanh, song Kỷ Xương ngày một già đi. Tâm trí đã từ lâu không còn vương vấn tới cung tên của ông có vẻ như ngày càng nhập vào cõi thanh khô, đạm bạc, hư ảo và yên tĩnh. Vẻ mặt vốn đã như tượng gỗ của ông nay lại mất cả mọi biểu hiện. Ông hầu như không cất tiếng. Cuối cùng, người ta không chắc ông còn thở hay không. Những năm cuối đời, lão cao thủ còn nói ông không phân biệt được đâu là mình đâu là người khác, không biết đâu là đúng đâu là sai. Đối với ông mắt cũng như tai, tai cũng như mũi, mũi cũng như mồm.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Bốn mươi năm sau khi từ biệt Cam Dăng sư phụ xuống núi, Kỷ Xương từ giã cõi đời, lặng lẽ như một làn khói. Trong bốn mươi năm cuối cùng ấy, ông không hề nhắc tới xạ thuật, nói chi sờ đến cung tên. Lẽ dĩ nhiên, là một người viết truyện, tôi muốn ông sắm một vai quan trọng trong một sự kiện kích động nào đó để chứng minh cho tài dụng cung siêu phàm của ông. Song, tôi không muốn bóp méo các sự thật đã được ghi trong sử sách. Thực sự là người ta không biết gì về những năm cuối đời ông, ngoài câu chuyện được lưu truyền sau đây.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Chuyện xảy ra khoảng một hai năm trước khi ông qua đời. Một hôm, Kỷ Xương đến chơi nhà một người bạn. Tại đây ông nhìn thấy một vật, mà ông nhớ đó là một dụng cụ song không thể nhớ nổi tên và công dụng của nó. Ông bèn hỏi chủ nhà tên dụng cụ đó là gì và nó được dùng để làm gì. Cho rằng khách hỏi đùa, chủ nhà cười to, làm ra vẻ không biết. Ông lão Kỷ Xương nghiêm nghị nhắc lại câu hỏi. Song chủ nhà không hiểu ý khách, vẫn bối rối cười trừ. Khi Kỷ Xương làm nghiêm nét mặt hỏi lại lần thứ ba thì vẻ kinh ngạc bắt đầu hiện ra trên mặt chủ nhà. Ông ta nhìn trân trân vào mắt Kỷ Xương. Sau khi tin chắc rằng khách không đùa, không điên, và tai mình nghe không nhầm, chủ nhà kinh hãi lắp bắp kêu lên: “Trời đất, thưa phu tử – cao thủ xạ thuật kim cổ vô song, ngài thật sự quên cả cái cung rồi sao? Quên cả tên gọi lẫn công dụng của nó?”</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Sau đó ít lâu, tại thành Hàm Đan, hoạ sĩ giấu bút vẽ, nhạc công dứt đứt dây đàn, thợ mộc coi dùng thước là một sự sỉ nhục.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Dịch xong tại Tokyo ngày 9/9/2009</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nguyễn Đình Đăng</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nguồn TALAWAS BLOG 2009</span>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-41916153787105297382009-08-31T18:05:00.000-07:002009-08-31T18:19:57.959-07:00THO<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgdHBf5Ql6bVyUChGE54vgSyrfjnDBZr7fpqpxjqdBHYYiV88EXgaG2v26zhNgEqHLhCWGOTnh-vawR2UHU9Dva8dk_GOiAmvRxsq9lxLjD64n_oFBEaKpcGyefoQjvgl3BYAfgxUh_dwJS/s1600-h/24CAH273P5CAHXZ4WACA3NOGS3CA5NO5GMCATF3ECZCAX4K3MACA8D5ZI6CAM5S0L7CALMCQUYCAIVQ7KACA8VDA15CAE640T3CAK7RTGQCACOV5NACAY3LZ2ECAP3W9I0CAN7IBH2CAMKVE6SCACKV3P5.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" lk="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgdHBf5Ql6bVyUChGE54vgSyrfjnDBZr7fpqpxjqdBHYYiV88EXgaG2v26zhNgEqHLhCWGOTnh-vawR2UHU9Dva8dk_GOiAmvRxsq9lxLjD64n_oFBEaKpcGyefoQjvgl3BYAfgxUh_dwJS/s320/24CAH273P5CAHXZ4WACA3NOGS3CA5NO5GMCATF3ECZCAX4K3MACA8D5ZI6CAM5S0L7CALMCQUYCAIVQ7KACA8VDA15CAE640T3CAK7RTGQCACOV5NACAY3LZ2ECAP3W9I0CAN7IBH2CAMKVE6SCACKV3P5.jpg" /></a></div><span style="color: blue; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;"><strong>Gặp gỡ</strong></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: x-large;"></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Qua rồi ngày đau bịnh</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Gậy ngỡ ngàng lòng tay</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Đến gần gương xem thử</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Gặp cụ già hom hem</span><br />
<span style="font-size: large;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;"></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Kính trễ tràng chót mũi</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Tóc nhiều muối hơn tiêu</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Răng lơ thơ vài chiếc</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Da vàng như mứt gừng</span><br />
<span style="font-size: large;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;"></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Lê gậy cụ tiến sát</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Trố mắt dán vào tôi</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Máy môi như muốn nói</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Rằng tôi ông có quen</span><br />
<span style="font-size: large;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;"></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Có lẽ vậy thưa cụ</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Phải rồi chúng ta quen</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Tuổi già hay nghễnh ngãng</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Cụ bỏ quá đi cho</span><br />
<span style="font-size: large;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;"></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Tôi nói tai cụ nghe</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Cụ cười tôi nhẹ nhõm</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Trí nhớ cụ tốt nhỉ</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Bỗng cả hai cười vang…</span><br />
<span style="font-size: large;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;"></span><br />
<br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"></span><br />
<span style="color: purple; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;"><strong>Nhắn gửi</strong></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Cây Tranh</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Mái Tranh</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Có thể đời sau không biết đến anh</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Cuộc sống tiến lên anh dạt bên lề</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Rải rác hoang vu</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Hoang vu rải rác</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Đừng nản đừng buồn</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Đó là số phận </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Của sự </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Ích lợi</span><br />
<br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"></span><br />
<br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" lk="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEivFd-kmtbc5ojjC7fHQqD6EX_juii2tsyNhHQ6DPTjLw7O09P4jkCObqR314EeuJhCe2QkmaTIGhL0LbYNlQPBXDKNJIsfBLQzgrwOXeFG4BTDFXRY7A4LjmxUVLMQAwIctyWQyjmY1uaY/s320/TH%C6%A0.jpg" /></span><span style="color: red; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;"><strong>Ký ức đơn sơ</strong></span><br />
<br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Vũng ngày qua</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Con vẫn đua thuyền</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Mái Tranh Nội vẫn giắt tiền</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Cột nhà Ông còn dán thuốc</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Roi cày Bố mãi cầm tay</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Bếp nghèo khói Mẹ mắt cay</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Đồng chiều</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: large;">Bạn với Diều bay</span>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-25980290040439490132009-08-29T02:04:00.000-07:002009-08-29T02:11:00.945-07:00TRUYEN NGAN<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj6o2o1uXg3V3Vvm3felEPhnqSDCROeKllll4bMMvddU4VjSGcDfYrQ06FUrjt-GVoE52ZxLNMU-bqUUvWxpsGgwiKiIXm1GgdEDhrUducQqi8di53Q6KKH8Ma2jYflfBEZkrCTEtf5Vbm4/s1600-h/FMCAC0KM0LCA3S0VSACARZZMZ5CARGLRBFCA6BGVE6CAZVTO2NCATMN5XPCAMII116CASITGSXCA8GEJ18CAHAJ7ETCAAKMY9DCA5MGU0ACA0J97TCCA4CYSGHCAJP2VGTCAHXLQ42CAWUCQ1GCA0VER6I.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" lk="true" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj6o2o1uXg3V3Vvm3felEPhnqSDCROeKllll4bMMvddU4VjSGcDfYrQ06FUrjt-GVoE52ZxLNMU-bqUUvWxpsGgwiKiIXm1GgdEDhrUducQqi8di53Q6KKH8Ma2jYflfBEZkrCTEtf5Vbm4/s400/FMCAC0KM0LCA3S0VSACARZZMZ5CARGLRBFCA6BGVE6CAZVTO2NCATMN5XPCAMII116CASITGSXCA8GEJ18CAHAJ7ETCAAKMY9DCA5MGU0ACA0J97TCCA4CYSGHCAJP2VGTCAHXLQ42CAWUCQ1GCA0VER6I.jpg" /></a></div><span style="color: blue; font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: x-large;"><strong>BÀ THÁNH CỦA HAI NGƯỜI</strong></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Truyện ngắn NGÔ PHAN LƯU</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Chín giờ sáng. Không mặt trời. Đường xương sống thị xã Thiên Di đẹp như một mỹ nữ mù.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Dưới tàn cây Tầm Sét rực hoa vàng, anh Mọn dựa ngửa trong xích-lô thiu thiu ngủ vì ế khách. Điếu thuốc cháy đỏ gần sát đến hai ngón tay thòng ra ngoài, tàn tro cong lại. Anh đã ngủ say... Nửa buổi sáng mà ngủ, ông bà thường bảo, đó là giấc ngủ của chó. Trong giấc ngủ của chó ấy, anh Mọn lơ mơ thấy mình bị xé ra từng mảnh, những mảnh ấy được nhuộm xanh, chụm lại thành cành lá của một cây có củ, giá trị lúc nào cũng vùi dưới đất!</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Cũng lúc này, xuất hiện một ông khách khoảng 50, ăn mặc cẩu thả nhưng sang trọng, loạng choạng trên vĩa hè; ông dừng lại, thò tay vào xích-lô, đập mạnh vào vai anh Mọn:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Chở ta đến thành phố.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn giật mình, dụi mắt. Ông khách mặt tái mét, chân râu xanh um đến tận mang tai, mắt sáng quắc, nhất định là chứa trong người đầy rượu.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn bước ra khỏi xích-lô, uốn lưng, vươn tay lên trời, ngáp một cái lê thê... Đó là cách lấy bình tĩnh của riêng anh. Càng ngáp dài, càng ngáp to là càng đạt đến tự chủ to, Anh nhìn ông khách lạ từ đầu tới chân, rồi cười hì hì, gãi cằm, nheo nheo mắt phải.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách nhắc lại:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Chở ta đến thành phố.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Thành phố nào? Đây là thành phố rồi còn gì?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Một thành phố không chết kia... đây là thành phố chết.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách nói, nhăn nhó với vẻ thất vọng. Chắc là ông ta say đứt đi rồi.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nghe xong, anh Mọn chớp chớp mắt, rồi nghĩ ngay đến cái nghĩa địa gần nhà. Nó cũng là một thành phố đấy chứ, tuy nhỏ hơn nhưng cũng giàu nghèo đủ cả. Anh nói bừa:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Đựơc... Được rồi... Nghĩa địa chứ gì? Đến nghĩa địa cây số 52 nhé? Thành phố lớn đấy... Đi... về... trọn gói bốn chục... Em chở nhiều vị như thế rồi! Thưa ông anh...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Nghĩa địa à?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách tròn mắt, tay rút lại cà-ra-vát đang xệ xuống tận ngực.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Thì nghĩa địa là nơi không chết nữa... Du lịch nghĩa địa rất tốt... Thưa ông anh...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn vừa nói vừa khom người phủi phủi nệm xe mời mọc.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Rất tốt à?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách dướn người, nhìn anh Mọn chăm chú. Hình như chuyện “du lịch nghĩa địa” làm ông tỉnh rượu.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Thấy ông khách có vẻ “ngọn cỏ gió đùa”, anh Mọn mạnh dạn, tiếp: </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Đúng... Thăm trước cái nơi thế nào mình cũng phải ở... Sao lại không tốt... Thưa ông anh...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách trề môi, ngước mặt lên trời nhìn đám mây phi nhanh như ngựa chạy, ông gục gặc đầu rồi cười phá ra, đoạn ông móc gói Man-bô-rô ra hút, chìa anh một điếu, trong mắt ông có niềm vui lướt nhanh:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Chở ta đi... phải... Để ta coi vài kiểu nhà dặn lại con cháu... Tiền đây...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách rút ví lấy một tờ năm chục đập vào tay anh Mọn một cách dứt khoát. Ông cười hề hề:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Cầm luôn... chú mầy khá... Làm hướng dẫn viên luôn cho ta chớ?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Dĩ nhiên... Thưa ông anh.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn cất tiền vào túi, cài nút cẩn thận, cười toe toét, ló hai chiếc răng sún.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách vào xích-lô, ngồi tréo chân chữ ngũ, ngã người ra sau, phì phèo thuốc lá. Anh Mọn cũng thót lên yên, gò lưng đạp. Anh thấy mình không là loại cây có củ nữa, mà là loại cây có trái hẳn hoi, giá trị rất dễ thấy, nó nằm ngay trong túi áo anh vừa cài nút.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">*</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn (tên đầy đu:û Nguyễn Văn Bé Mọn) nay 27, cao1m9, có nghề xích-ô từ nhỏ. Trông anh như người thượng cổ còn sót lại. Râu tóc như rễ tre, ngực tay lông lá, mũi hểnh (nămg ngửa ngủ, nước nhễu vào), xương hàm vầu ra, hai nếp nhăn dao xé nơi khóe miệng... nhưng anh lại có đôi mắt thật hiền, đôi mắt của loài bò nghé.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nhà anh (một cái trại thì đúng hơn) nằm sát nghĩa địa cây số 52.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Mùa hè năm kia, bụng anh bỗng sưng to, cứng lên như cái vò sành, chạm vào rất đau đớn, da lại vàng như nghệ. Anh nằm ngửa thở phì phèo chờ chết.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nhà quá nghèo, không đi bác sĩ nổi, vợ anh lập bàn thiên tại nghĩa địa, chị phục xuống đất cát, khấn vái suốt đêm, kiên trì cả tuần không ngủ, đầu tóc bơ phờ, quần áo lấm láp... Lạ thay. Anh khỏi bệnh. Không chết. Nhưng cuối năm ấy, vợ anh lại chết vì tai biến mạch máu não. Anh khóc thảm thiết, suýt mù mắt.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nay anh chỉ một mình, ăn đâu cũng được, ngủ đâu cũng xong, như đám mây trên trời, tụ cũng được mà tan cũng được, không quan trọng gì.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">*</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Khi xe xich-lô ra đến quốc lộ 1A, anh gợi chuyện với ông khách:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Đi dạo giữa những mồ mả... thích thú không gì bằng. Thưa ông anh.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách ngồi trong xich-lô im lặng không nói gì. Ông lơ đãng hút thuốc. </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn vừa đạp vừa nói tiếp:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Nhất là đi lúc chiều tà... thâm vào đêm một chút càng tốt... Người chết họ hiền lắm... Không như người sống... “Bà đầm” em quí trọng người chết... Nay em cũng thế...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách vẫn im thin thít. Hình như ông ta đang suy nghĩ, hay buồn phiền, hay đang khóc thầm, chẳng hiểu.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn lại tiếp, giọng to hơn:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ông anh sẽ ngắm một ngôi mộ nguy nga xây 100 triệu... Ông anh sẽ nhìn một nấm mộ đất thấp lè tè mà tấm bia chỉ là hòn dá nhặt ngoài đường, được nguệch ngoạc bằng mấy chữ sơn đen... Lạ kỳ... Ông anh sẽ thấy nó cũng vậy... Rồi ông anh thương cả hai...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Không nghe động tĩnh, hình như ông khách đã ngủ. Anh Mọn giật thả cái cần thắng xe kêu “tróc... tróc”, anh nói lớn:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ông anh ngủ rồi à?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Không... Ta đang nghe...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ý ông anh thế nào?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ý ta... chết là xong... nhưng con cháu không cho ta xong... chúng nó sẽ đình đám rình rang đấy...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Đúng vậy... Thưa ông anh... nghĩa địa là nơi người sống nổ lực của cải để tròn chữ “hiếu” chữ “thương”... Thế cụ ông cụ bà mất, ông anh có rình rang không?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Có.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Thế sao ông anh lại trách con cháu?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Thôi... không trách nữa... Chú lung tung quá... Ta đang nhức đầu...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn cười thầm. Anh bỗng thấy mến ông khách. Ông ấy cứ như người chết rồi. Dễ thương thật. Anh Mọn lại hỏi:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ông anh ở đâu?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ở nghĩa địa...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Hừ... Ông anh giỡn hoài... </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Thì trước sau gì cũng ở...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Đúng vậy... Thưa ông anh... Em cũng thế. Trên đời chỉ có chết là to nhất, không có gì to hơn... Cái chết chẳng biết ở đâu, nó mò ra... chạm nhẹ vào ta... là ra nghĩa địa... Có thể nó ở trong cái chai cũng nên, hay trong mũi dao, trên giường, trong cây gai, nơi lốp xe... thậm chí trong cả nụ cười của người đẹp... cũng nên.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Chú là nhà thơ à?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Không... Nhà xích-lô... Những chuyện ấy là của “bà đầm” em đấy.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Thế “bà đầm” nay bao nhiêu?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ba mươi... Lớn hơn em ba niên... Một bậc kiên nhẫn hy sinh cho kẻ khác... Kẻ khác ấy là em... và cả những người em không biết...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ối dào! Nịnh vợ quá ta.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Không phải nịnh... mà là hiển nhiên như thế... Ông anh ở bên Tây về thăm quê chắc? Nghĩa địa bên ấy ra sao?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Đến đây, ông khách không trả lời mà ra lệnh:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Đạp quay trở về.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Chưa tới nghĩa địa mà...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Lòng ta đã sẵn một nghĩa địa rồi!... Không đi kiếm đâu xa...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ồ!... Ra vậy. Lòng em cũng có một nghĩa địa xâu xấu từ một năm nay...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Quay về... nhanh lên...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Dĩ nhiên... Thưa ông anh... “Nghĩa địa em” sẵn sàng chở “Nghĩa địa ông anh” đi đâu cũng được...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Vừa nói, anh Mọn vừa nhìn qua nhìn lại, rồi cua xe, anh gò lưng đạp về hướng thị xã.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Có lẽ cái ông khách này giàu, nhưng đang thất tình đây. Khổ... Anh Mọn chuyển hướng câu chuyện:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Rút cục... chỉ có người tình là quan trọng ngang hàng với nghĩa địa mà thôi...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Thế à...?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Giọng ông khách có vẻ giật mình và run run.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn nói tiếp:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- “Bà đầm” em bảo thế... Bà ấy còn bảo chỉ hai nơi ấy là cái máng còn lại duy nhất để ta rót hết đời sống vào...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ôi dào... Quá đúng.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Thế ông anh cũng cho đúng à?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách nín thinh. Ông đốt thuốc chìa lên cho anh một điếu. Anh Mọn đỡ lấy, rít liền mấy hơi, phà khói mù mịt.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Chú nói... nói... nữa ta nghe... “Bà đầm” còn bảo gì nữa...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- À... “Bà đầm” em còn nói... Sống một kiếp người... thì ngu muội cũng là cái quyền mình cần phải tranh đấu mà giành lấy... Trong ấy đựng nhiều hạnh phúc lắm... Nhưng khi lấy em... Bà ấy khôn quá... nên chẳng có hạnh phúc gì... mà chỉ có đọa đày...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ối trời... “Bà đầm” dám nói vậy?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- “Bà đầm” em là bà Thánh mà... Bà sợ ai mà không dám. “Bà đầm” em còn nói... Hạnh phúc sẽ “tiêu tán đường” nếu quá mơ ước nó... Hạnh phúc đơn sơ lấm láp lắm... Hạnh phúc biết cười biết khóc...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Nói nữa đi... Nghe được...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Không nhớ nổi... Đại khái là thế...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Đột ngột, ông khách la lên:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Quay xe lại... Chở ta đi nghĩa địa... Ta và chú sẽ đi dạo trong chiều tà... Bảo “bà đầm” chú nấu cơm ta ăn luôn... Tiền đây...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách rút một xấp tiền, chìa lên phía mui xích-lô.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Nhưng “bà đầm” em chết rồi... Năm ngoái... Thưa ông anh.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Hả...?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Xấp tiền rớt khỏi tay ông khách, bay lung tung xuống mặt đường nhựa. Anh Mọn thắng xe, nhảy xuống lượm gom lại.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách như trúng gió, sùi bọt mép, môi mắt giật giật, nhưng cố thều thào:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Chết thật rồi ư...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nhưng ông lấy lại được bình tĩnh rất nhanh. Ông giống Rô-bốt quá chừng.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn đem tiền lại, ông khách xua tay, nói như hét:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Cho chú... Chở ta về thành phố... Vào quán rượu ngay...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn cất tiền vào túi, những 6 tờ năm chục, anh lại thấy mình là loại cây có trái hẳn hoi, mà sai trái nữa chứ.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh cua xe lại, thót lên yên, rướn cẳng đạp về thành phố.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- “Bà đầm” chú chết bệnh gì?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Tai biến máu não.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Thế mộ ở đâu?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ngoài nghĩa dịa... Chỉ là một nấm đất lè tè...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Vợ chồng chú có con không?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Không.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách lại la lớn:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Quay xe trở lại nghĩa địa...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn lại ngoan ngoãn ngó trước ngó sau rồi cua xe lại hướng nghĩa địa. Giờ thì anh có thể đạp chạy vòng tròn một chỗ cũng được, miễn là ông khách muốn.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Đi một quãng, chẳng biết suy nghĩ gì, ông khách lại hét lớn:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Quay xe lại thành phố... Vào ngay quán rượu... Ta không cần nghĩa địa...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn lại nhẫn nại quay xe, gò lưng đạp về hướng thành phố.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">*</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tại nhà hàng Phương Phương, ông khách lôi anh Mọn vào cùng uống. Ông khách uống tợn, không ăn gì. Đã hết một chai Remy Martin, ông gọi chai nữa. Ông ngồi nóng nảy, loay hoay và loạng choạng. Bỗng ông chống hai tay lên bàn, rướn người nhìn sững anh Mọn có đến một phút, rồi nước mắt trào ra. Ông run rẩy móc ví rút khoảng 20 tờ 100 đô la dúi vào túi áo anh Mọn. Anh Mọn cản lại, nhưng ông giận dữ hét toáng lên như người điên:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Chú mày không thương “bà đầm” à?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Rồi thật đột ngột, ông dịu xuống mếu máo:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Bà Thánh của chú... cũng là bà Thánh của ta... Chỉ là ít tiền xây mộ thôi mà...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn sững sờ cầm lấy xấp tiền, anh thấy mặt ông khách đầy nước mắt... Anh cũng khóc hu hu như trẻ con:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Cảm ơn ông anh... Ông anh cũng quen “bà đầm” em à?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh quệt ống tay áo chùi nước mắt:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Cho dù ông anh là gì đi nữa... Chồng hay người tình cũng được... “bà đầm” em có quyền như thế... Em đây cũng cảm ơn... Cũng ghi ơn...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn chống tay đứng dậy, mếu máo tiếp:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Ngày mai em cho xây mộ ngay... Em khắc vào tấm bia thế này: Đồng lập mộ: Nguyễn Văn Bé Mọn và ông anh nghĩa địa... Như thế có được không?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông khách thẫn thờ:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Được.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Em xin kiếu ông anh. Xin về trước...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">- Được.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Anh Mọn loạng choạng bước ra khỏi nhà hàng Phương Phương. Thành phố đã lên đèn từ lâu. Anh vừa đi vừa nhét xấp tiền vào túi, gài nút cẩn thận, sợ rớt cả ngôi mộ bà Thánh của hai người. Anh đến chiếc xích-lô của mình, đang nằm âm u dưới bóng đen của Tầm Sét, một cây Tầm Sét khác cây Tầm Sét ban mai...</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br />
</span><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">N.P.L</span>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-24569801794968954912009-08-22T15:19:00.000-07:002009-08-22T15:36:47.900-07:00TRUYEN NGAN TIENG ANH<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhuUQ3OZH6rMPAHiP_bPMUOpLN0bV05Woqinl0KaBSwmJv8x-MGnkPcP2GDl7VEmhyphenhypheno3f_SGOnQ2pWKfAa_tylOj8lAZhn0DcsKzlyZ2ccza4xGY0NTdvB83aLby7StVH7Y-p9AixsidjNc/s1600-h/DHCAAWU4WJCAL1DIBACAX88UIFCAZIS9ZPCADXQ444CAMFEZPSCATOJM3HCAUMQ3SVCALYAS12CA0ZY9V3CASOU4J9CA575G6OCAAL8DCOCACZKZYOCAGA0FRZCANZLXG2CAR9H46ZCAMPD1SECA7CVY3H.jpg"><img style="MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 122px; FLOAT: left; HEIGHT: 128px; CURSOR: hand" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5372916705045422210" border="0" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhuUQ3OZH6rMPAHiP_bPMUOpLN0bV05Woqinl0KaBSwmJv8x-MGnkPcP2GDl7VEmhyphenhypheno3f_SGOnQ2pWKfAa_tylOj8lAZhn0DcsKzlyZ2ccza4xGY0NTdvB83aLby7StVH7Y-p9AixsidjNc/s400/DHCAAWU4WJCAL1DIBACAX88UIFCAZIS9ZPCADXQ444CAMFEZPSCATOJM3HCAUMQ3SVCALYAS12CA0ZY9V3CASOU4J9CA575G6OCAAL8DCOCACZKZYOCAGA0FRZCANZLXG2CAR9H46ZCAMPD1SECA7CVY3H.jpg" /></a><br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal"><span style="LINE-HEIGHT: 115%;font-family:'Times New Roman';font-size:130%;" ><?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" /><o:p></o:p></span></p><br /><br /><br /><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><b style="mso-bidi-font-weight: normal"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:180%;"><span style="color:#000099;"><span style="font-family:arial;">A secret cure revealed <o:p></o:p></span></span></span></span></b></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">By <b style="mso-bidi-font-weight: normal">Ngo Phan Luu</b><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%;font-family:arial;font-size:130%;" ><o:p></o:p></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Knowing I often lost sleep and felt tired, old Hau, my neighbor, advised me.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- You should immediately find old man No in <?xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" /><st1:placename st="on">Quai</st1:placename> <st1:placetype st="on">Village</st1:placetype> at the foot of <st1:place st="on"><st1:placename st="on">Phong</st1:placename> <st1:placename st="on">Son</st1:placename> <st1:placetype st="on">Mountain</st1:placetype></st1:place>.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>He has an effective secret remedy to cure wakefulness.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Really?<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Sure.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>You will sleep like a log alright.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Have you tried it?<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Sure.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>But I can’t tell you.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>Sorry.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>I have promised old No not to tell.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>He must tell you himself.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">I turned silent and full of doubt.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>But my friend Hau was the serious type, so I was curious and suddenly wanted to check out old No.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>Hau provided more information and recommendations.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- You must bring good wine and first-rate cigarettes.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>He wants sincerity, not money.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">The very next day, I set out in hot pursuit of <st1:place st="on"><st1:placename st="on">Quai</st1:placename> <st1:placetype st="on">Village</st1:placetype></st1:place> on my Honda.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;"><st1:place st="on"><st1:placename st="on"><span style="LINE-HEIGHT: 115%">Quai</span></st1:placename><span style="LINE-HEIGHT: 115%"> <st1:placetype st="on">Village</st1:placetype></span></st1:place><span style="LINE-HEIGHT: 115%"> was quite prosperous.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>It had an innumerable stock of cows.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>There were more cows than humans.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Old No’s house was easy to find since all the villagers knew him. The instant I saw him, I liked him.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>He looked chubby and rosy and wore a big smile.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">After hearing about my chronic wakefulness, he stroked his beard, grinning.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Who sent you here?<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- My friend Hau who lives on the same street as me.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Oh, he was here last month.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>How does he look now?<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Oh, great.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Indeed.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Old No looked obviously gratified and turned around as if to look for my friend Hau and ascertain the fact.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">I hurriedly pulled out from my bag two bottles of Bau Da wine as well as a pack of 555 cigarettes.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Seeing my respectful manner, old No laughed:<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Well...Well…You already have the key to a good sleep.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>Why do you still want to see me?<o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Not at all, sir.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>This is just a small token of gratitude.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">I poured out the wine and we touched glasses.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>I drank to his health.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>In return, he gave a toast to my sound sleep.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Old No gulped down the glass at one go, comfortably, unceremoniously.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>He rubbed his hands, saying:<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- You want to know my secret remedy for wakefulness?<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Yes, sir.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Old No eyed me attentively, then burst out laughing.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- It is writing.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">I was startled.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>How could writing give you a good sleep?<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Writing?<o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- That’s right.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">I took him at his words and begged: Please instruct me sir.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">The old man slapped his thigh.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- It’s simple.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>First things first, you must have two things:<span style="mso-spacerun: yes"> </span>a blank sheet of paper and a pen.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%;font-family:arial;font-size:130%;" ><o:p></o:p></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Old No stopped for a while.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>After swallowing another glass of wine, he continued, in a serious voice:<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- You listen carefully.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>So you want to sleep?<span style="mso-spacerun: yes"> </span>You must sit up straight, hold a pen in your hand, focus your eyes on the blank sheet, and gather all of your intellect in order to write a super-good unprecedented piece…You don’t know what it is or even whether it’s a poem, a story or a drama.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- It sounds hard, doesn’t it?<o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Sure it does.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>That’s why after a while, you will fall fast asleep.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Oh.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>I see.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- No you don’t.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>It isn’t easy to understand a magical cure.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Please instruct me.<o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Sure thing…Actually this marvelous cure isn’t about writing, but preparing to write.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>The piece of writing in this remedy is something that is about to be written, not what is being written.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Old No burned another cigarette, gave a long puff, and said with smoke flying all around:<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- To be more accurate, this wonderful cure is about preparing to write a piece that will be super-good, not writing a super-good piece.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- I see.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- No you don’t.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>Wonderful remedies aren’t easy to understand.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>Suppose you have in your mind a super-good or completely perfect piece, then that piece isn’t really a super-good piece.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>A super-good piece is always somewhere else, out there…and you must find it at all cost.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>To be even more accurate, the point of this marvelous cure is to search for something that is impossible that you can never find.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- This is hard.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Yes, this secret wonderful cure can make you fall asleep very fast.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>So you must put your bed next to your desk.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Yes, I see.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- No you don’t.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>It isn’t easy to understand marvelous cures.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Old No made another toast, lit another cigarette and continued:<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Once you fall asleep, suppose somebody accidentally wakes you up, you don’t need to sit up and take the pen again, just lie in bed and tell yourself: “I will get up and write.”<span style="mso-spacerun: yes"> </span>You will then fall back to sleep. That’s true. When you face a very challenging task, your body will automatically procrastinate, since it’s too smart to run headlong into tackling it.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>Anyway, how well do you write?<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- I still make spelling mistakes sir.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Excellent.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>The worse you write, the more effective the cure is, and actually it is best if you’re illiterate.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">I filled our glasses again and we had another toast.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>The old man emptied his glass neat and clean and enthusiastically picked up his thread.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- There’s one more important thing.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>If you are sitting at your desk and happen to lose your pen and can’t find one to hold, you must proofread the draft you wrote the night before.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">I was dumbfounded:<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Proofread what I have written?<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- That’s right.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>In such cases as these, it’s more difficult to read than to write.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>So you must extract words from the blank sheet, and remember, those words belong to a piece of super-good writing.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>You must do that. <o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Oh.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>It’s too difficult.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- That’s right.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>The wonder cure of proofreading can also make you sleep very fast.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>So you must move your bed very close to the draft.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- I see.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- No you don’t.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>Wonderful cures aren’t easy to understand.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>Oh, anyway…Does your wife lose sleep often?<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Yes.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>My sleeplessness keeps her awake too.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- So… tell her to proofread your writings for you regularly.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Yes, understood.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%;font-family:arial;font-size:130%;" ><o:p></o:p></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">We toasted again and almost emptied two whole bottles of wine.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>I felt quite elated.<span style="mso-spacerun: yes"> </span>I looked at old No tenderly: <o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">- Are you still writing now sir?<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span></div><p style="MARGIN: 0in 0in 10pt" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Old No looked at me, and his eyes flickered.<span style="mso-spacerun: yes"> </span><o:p></o:p></span></span></span></p><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><br /><br /></span> </div><p style="BORDER-BOTTOM: windowtext; BORDER-LEFT: medium none; PADDING-BOTTOM: 0in; MARGIN: 0in 0in 10pt; PADDING-LEFT: 0in; PADDING-RIGHT: 0in; BORDER-TOP: medium none; BORDER-RIGHT: medium none; PADDING-TOP: 0in; mso-element: para-border-div; mso-border-bottom-alt: solid windowtext 1.5pt; mso-padding-alt: 0in 0in 1.0pt 0in" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-family:arial;font-size:130%;">-My pen has run out of ink!<span style="mso-spacerun: yes"> </span>I’m only proofreading now…</span></span></p><p style="BORDER-BOTTOM: windowtext; BORDER-LEFT: medium none; PADDING-BOTTOM: 0in; MARGIN: 0in 0in 10pt; PADDING-LEFT: 0in; PADDING-RIGHT: 0in; BORDER-TOP: medium none; BORDER-RIGHT: medium none; PADDING-TOP: 0in; mso-element: para-border-div; mso-border-bottom-alt: solid windowtext 1.5pt; mso-padding-alt: 0in 0in 1.0pt 0in" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-family:arial;font-size:130%;"></span></span> </p><p style="BORDER-BOTTOM: windowtext; BORDER-LEFT: medium none; PADDING-BOTTOM: 0in; MARGIN: 0in 0in 10pt; PADDING-LEFT: 0in; PADDING-RIGHT: 0in; BORDER-TOP: medium none; BORDER-RIGHT: medium none; PADDING-TOP: 0in; mso-element: para-border-div; mso-border-bottom-alt: solid windowtext 1.5pt; mso-padding-alt: 0in 0in 1.0pt 0in" class="MsoNormal" align="justify"><span style="LINE-HEIGHT: 115%"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Translator: <strong>THUY LINH</strong></span></span></span></p><p style="BORDER-BOTTOM: windowtext; BORDER-LEFT: medium none; PADDING-BOTTOM: 0in; MARGIN: 0in 0in 10pt; PADDING-LEFT: 0in; PADDING-RIGHT: 0in; BORDER-TOP: medium none; BORDER-RIGHT: medium none; PADDING-TOP: 0in; mso-element: para-border-div; mso-border-bottom-alt: solid windowtext 1.5pt; mso-padding-alt: 0in 0in 1.0pt 0in" class="MsoNormal" align="justify"><span style="font-size:130%;"><span style="font-family:arial;">Editor: <strong>HARI</strong></span></span></p>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-4759061519973756282009-08-07T05:51:00.000-07:002009-08-07T06:01:58.711-07:00HINH ANH BAN HUU<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjVAaaE3m-yb-Kv5qBas2d6kmWyTTy4YLaNFk_8GKsOWzzWLeJjHSCApYJxDtWvck_gngX51qcr-qXfYQ0Fol3QlVwmnk7oH8q8Iz9ceRf4QVpyh6aWBEbBWM8Bd5lUaqro9RTJdVAiPUwo/s1600-h/100_0202.jpg"><img style="MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 320px; FLOAT: left; HEIGHT: 240px; CURSOR: hand" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5367205825839371314" border="0" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjVAaaE3m-yb-Kv5qBas2d6kmWyTTy4YLaNFk_8GKsOWzzWLeJjHSCApYJxDtWvck_gngX51qcr-qXfYQ0Fol3QlVwmnk7oH8q8Iz9ceRf4QVpyh6aWBEbBWM8Bd5lUaqro9RTJdVAiPUwo/s320/100_0202.jpg" /></a><br /><div><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEip90hx550Tmt_17N6IvBCINB3X-jgXu81ok1T3JcCfydFQa3tJMscccpu_CYb1PtcPeVO8CZvEN9vnEVD_RcDFNE0Hw2nU1avIyzZjZn-a1A4TMUmyrfnxXkkBW6oV1MvGwVtRgzbKqYeZ/s1600-h/100_0233.jpg"><img style="MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 320px; FLOAT: left; HEIGHT: 240px; CURSOR: hand" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5367205625655652562" border="0" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEip90hx550Tmt_17N6IvBCINB3X-jgXu81ok1T3JcCfydFQa3tJMscccpu_CYb1PtcPeVO8CZvEN9vnEVD_RcDFNE0Hw2nU1avIyzZjZn-a1A4TMUmyrfnxXkkBW6oV1MvGwVtRgzbKqYeZ/s320/100_0233.jpg" /></a><br /><br /><div><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiwaiS-aZDr9a5mYw9VgDaWoLeNK08Y5vXgHYN_HJitblV0I344xi1cjGUGKGU5ih2TWcVMqZTqSBsfM5XLoOAIeae_bNibthjdEQ81nrErlW9VvrsnH_HWBl1Tk9IY4vUXKhfG4Ub1-kCT/s1600-h/100_0181.jpg"><img style="MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 320px; FLOAT: left; HEIGHT: 240px; CURSOR: hand" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5367205356138024834" border="0" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiwaiS-aZDr9a5mYw9VgDaWoLeNK08Y5vXgHYN_HJitblV0I344xi1cjGUGKGU5ih2TWcVMqZTqSBsfM5XLoOAIeae_bNibthjdEQ81nrErlW9VvrsnH_HWBl1Tk9IY4vUXKhfG4Ub1-kCT/s320/100_0181.jpg" /></a><br /><br /><br /><div></div></div></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-21269622159474655612009-07-13T16:31:00.000-07:002009-07-13T16:33:53.513-07:00TRUYEN NGAN<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhn35tiDAR5iy_cDLrUXrfIEqPGEJnFqqgdvq5W80Mi6JssVs9RVODpITiOpMXLzjJVo2BpGWuekQJ50xHZDStPImjlUcKITz_gmdOgL10k2RZcNCEbM0PkBfPlZX-21oW-PdQnMQKNnbJE/s1600-h/5CAXLLQ3UCADHD90JCA3AJ6O4CATG2HA3CA6T3LXOCA4MSUKSCA1G03J5CANO3G0RCA7SZI19CALSJRY8CADLM2BYCARPETZ8CA9PXADYCAY8E5RJCAH0XFXLCAUSJ9PDCAFDSS3QCAX597CRCAZXM5V1.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5358091852470431650" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 50px; CURSOR: hand; HEIGHT: 50px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhn35tiDAR5iy_cDLrUXrfIEqPGEJnFqqgdvq5W80Mi6JssVs9RVODpITiOpMXLzjJVo2BpGWuekQJ50xHZDStPImjlUcKITz_gmdOgL10k2RZcNCEbM0PkBfPlZX-21oW-PdQnMQKNnbJE/s320/5CAXLLQ3UCADHD90JCA3AJ6O4CATG2HA3CA6T3LXOCA4MSUKSCA1G03J5CANO3G0RCA7SZI19CALSJRY8CADLM2BYCARPETZ8CA9PXADYCAY8E5RJCAH0XFXLCAUSJ9PDCAFDSS3QCAX597CRCAZXM5V1.jpg" border="0" /></a><br /><div><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;color:#000099;"><strong>TAO PHÙNG</strong></span><br /><br /><br /><br />Bà Bảy Sít, người xóm Đông, thôn Trạch Thắng, xã Bài Trị, năm nay leo lên 60.<br />“Sáu mươi”, cái tuổi xã Bài Trị rất thích, vượt sang biên giới này, nhỡ có chết đi, được gọi là “hưởng thọ”, tránh được hai chữ “hưởng dương”.<br />Để biết ơn (bà không rõ biết ơn ai) bà rước thợ điện tử thiết trí lại bàn thờ tổ tiên cùng bàn thờ Phật nguy nga: sắm bộ lư đồng kỳ lân trái đào, nào nhang điện, nến điện, hào quang điện nhấp nháy rối mắt, lại có hoa nhựa, chuối nhựa, mãng cầu nhựa vây quanh...<br />Khi đã thiết trí xong, bà mới vỡ ra rằng, phải biết ơn khoa học kỹ thuật. Nên ai đến, bà cũng bảo: “Sống là theo khoa học”. Ngừng một chút (lúc nào cũng ngừng một chút, cho khoa học thấm vào người đối diện) bà tiếp: “Chuối nhựa tinh khiết, chống chuột, trừ dịch hạch. Nhang điện không khói, trừ ngạt thở, chống ung thư. Hoa nhựa không hương chống ngất, trợ tim”.<br />Khoa học phải đi đôi với đạo đức, nên bà phải tụng kinh. Bà sắm kinh điền chữ quốc ngữ, chuông, mõ, thỉnh cả tượng an vị tại nhà.<br />Mỗi khi bà tụng kinh, nói “tụng” cho sang, thực ra bà canh giữ chuột, dán, thằn lằn... không cho phá chè xôi. Thế nên bà không ngồi tụng mà cầm dùi mõ; như một vũ khí, đi rảo xung quanh bàn thờ.<br />Một tối rằm lớn, có con thằn lằn lì lợm không chạy, bà “lia” dùi mõ, chết không kịp ngáp! Bà vội liếc mắt lên chỗ hào quang điện, bà thoáng thấy Phật bình thản, bà an tâm và dùng dùi mõ gạt hất xác con thằn lằn xuống đất.<br />Sở dĩ bà Bảy có tên Sít, vì bà có hàm răng sít chặt, không thể cho cây tăm vào được.<br />Bà nhỏ thó, đít nở, da đen hin; mới năm ngoái đây, nghĩa là lúc 59 tuổi, còn nằm ở khu vực “hưởng dương”, bà vẫn còn ở đỉnh cao về khoa hỗn xược...<br />*<br />Cũng ở xã Bài Trị, nhưng lại ở xóm Tây, có ông Sáu Xiểng hiền như đất, ít nói, ít học, mờ mịt về khoa học. Ông cũng vừa leo lên nấc 60. Đặc biệt, ông lên chức “ông nội” lúc 6 giờ sáng thứ bảy tháng trước và ông gầy rạc người đi, vì cái chức “ông nội” này. Lý do: cháu ông khóc đêm dữ quá! Nó luôn khóc thét, gồng người, mặt tím lại, khan giọng, sưng cả mắt! Ông đã thỉnh “phái” đeo vào người, đốt “bùa” cho cháu uống, mượn khăn gói kinh đắp vào người... tất cả đều vô hiệu. Ruột gan ông như có ai lấy dao cắt khúc.<br />Sáng nay, lúc ngồi uống trà, buồn phiền, ông bỗng nhớ lại lời mẹ kể rằng: lúc nhỏ ông cũng vướng bệnh khóc dạ đề. Nội ông, đêm khuya phải chọt gậy, lén ăn cắp gáo múc nước hàng xóm, để sáng ra được người ta chửi rủa. Nếu không làm thế, ông còn khóc mãi, miệng rách đến tai, chưa thôi.<br />Nhớ được việc này, lập tức ông vuốt râu, tự thưởng trí nhớ mình một ly rượu ngâm “hà nàm” nai.<br />Ông vừa nhâm nhi ly rượu, vừa lẩm nhẩm suy tính việc chữa trị cháu mình: “Ta phải chọn loại nhất, nghĩa là hỗn nhất. Dĩ nhiên, loại này ham đạo đức”. Ông duyệt trong trí các nhân vật thượng đẳng trong xóm, thôn để tìm người sành chửi.<br />Bỗng ông bật dậy như lò xo: “Có rồi. Bà Bảy Sít. Miệng có quai xách. Loại i-nốc”.<br />Đột nhiên, ông lại đăm chiêu: “Nhưng... bà ấy... nay có còn chửi nữa hay không? Nghe đồn... đã tu tại gia rồi.”. Nhưng một chặp sau, ông mỉm cười: “Không sao. Ngựa quen đường cũ”.<br />Ông thấy bụng mình như no ra, nhưng lại nóng ran như lò gạch. Ông mong trời tối.<br />*<br />Hai giờ khuya, Sáu Xiểng nhỏm dậy, chân đất, bon thẳng đến xóm Đông.<br />Ông lẻn vào sân nhà bà Bảy Sít, tay xách cái túi vải đựng trái mướp lùi, nóng kịch liệt.<br />Khi đến gần bờ sân, con chó bà Bảy Sít phóng ra sủa. Ông “lia” trái mướp, con chó vồ táp và cuống lên, nhảy trốn biến. Ông cười: “Thế là con đi đứt bộ răng rồi nhá.”.<br />Ông ra giếng, tháo sợi dây gàu bỏ lại. Ông đến vò nước, đổ nước, úp vò, rút cán gáo bỏ lại. Ông cẩn thận tìm xung quanh, thấy bất cứ vật gì múc nước được, ông đều thu gom... Phòng xa, ông còn lật úp máng heo, lật úp cối giả chuối, chọc thủng chóp nón lá...<br />Cuối cùng, ông dán tờ giấy xi măng có đề chữ sẵn, vào bụng vò nước: “Tao, lão Sáu Xiểng đây. Cần cái gáo, cái gàu hốt chuồng bò. Sáng mai, mày chịu khó phóng xuống giếng súc miệng, rửa mặt. Dây gàu, cán gáo không cần dùng, tao để lại. Biết nhà Sáu Xiểng chớ? Sát quán hớt Vinh Lé đấy. Muốn đòi, sáng mướn Taxi đến, đổ cứt bò ra, lấy về”.<br />Ông trở gót quay về, lúc 3 giờ sáng, cồng kềnh nào xô nhựa, gàu, gáo...<br />Bụng ông lại nóng ran như lò gạch. Ông mong trời sáng.<br />*<br />Về nhà, ông Sáu Xiểng đợi mãi đến trưa, vẫn không thấy bà Bảy Sít đến chửi.<br />Hoàn toàn mất bình tĩnh, ông săn chân đến thám thính nhà bà.<br />Từ rào nhìn vào, ông thấy bà bình thản xách nước từ giếng lên, bằng hủ nhựa màu trắng.<br />Ông giận run. Ông chạy một mạch về nhà, mang gàu, gáo, xô nhựa đến trả.<br />Ông quăng chúng lăn lóc giữa sân, la lớn: “Tiên sư cha nhà mày... Mày không phải là người...”.<br />Bà Bảy Sít nghe động, vội từ nhà đi ra, bà đứng giữ cửa, tay chống nạnh, dạng chân hiên ngang, mắt mở to nhìn ông. Bà nín thinh.<br />Ông điên tiết, dậm chân thình thịch, gào: “Mồ cha mày! Đồ già háp”.<br />Bà Bảy Sít vẫn dương mắt thao láo nhìn ông, thậm chí trên gương mặt còn có niềm vui sướng chạy ngang.<br />Ông sôi máu, quát: “Mày câm, mày điếc, mày mù chắc? Đồ súc sinh”.<br />Lúc này, bà cười tủm tỉm, măt liếc xéo ông, trông thật đa tình. Ánh mắt ấy như muốn bảo rằng: “Thôi mà. Cục cưng. Sao mà nóng vậy”.<br />Ông xông tới, xỉa xói, giọng lạc đi: “Bớ con Sít khùng điên,. Mày có nghe tao chửi không?”.<br />Bà Bảy Sít lại cười, lại liếc xéo ông, thất vọng bỏ quay vào nhà, bà đi lạng qua lạng lại hình chữ z, hai mông đít như con lắc.<br />Sáu Xiểng nổi điên thật sự, ông đập bể gáo, bể gàu, la om sòm: “Mày giỏi ra đây... Con già háp thụt lưỡi, nghẹt họng kia...”.<br />Đến lúc này, thì láng giềng túa đến. Người ta can ngăn, người ta lôi ông ra về.<br />Bỗng cụ Bê trừng mắt, cầm nón chóp “gò găng”, chỉ vào mặt ông, quát lớn: “Con Sít nó có ăn cắp gáo, gàu nhà mày... thì mày cũng chửi làm phép, để cháu mới đẻ nó ngủ chứ... Bao nhiêu đấy là đủ hiệu quả rồi.”<br />Nghe thế, Sáu Xiểng ngừng tay. Ông giống người máy Rôbốt quá chừng.<br />Rồi ông trở thành người thật, ông đờ người, ông hụt hẫng như rơi xuống vực.<br />Ông lủi thủi, lếch thếch lê gót về nhà, người rã rời, đầu như lỏng ra, mắt hoa đom đóm.<br />*<br />Quá xế, trời dịu nắng, bỗng bà Bảy Sít đến nhà Sáu Xiểng.<br />Từ ngõ, bà chỉa loa vào, giọng the thé: “Mời... Kính mời... Cẩn thận mời... ngài Sáu Xiểng ra đây. Muốn nghe bà chửi, hãy sắm gáo gàu mới mà đền bà. Không nghe, bà đổi ý”.<br />Nghe vậy, ông Sáu Xiểng mừng quýnh, cắm đầu chạy thẳng chợ Bầu, mua ngay gàu, gáo đền bà Bảy Sít.<br />Khi thấy ông cồng kềnh mang đồ về, bà Bảy Sit dạng chân, chống nạnh, lệnh tiếp: “Đi mua ngay nước khoáng La vie bà thông giọng”<br />Sáu Xiểng lại quay gót, cắm đầu chạy đến quán chè con Lem mua nước khoáng về.<br />Ông rót ra ly đá, hai tay cung kính dâng bà.<br />Bà Bảy Sít hích mặt lên trời, thò tay mà không cần nhìn, bưng ly nước, nốc một phát hết sạch.<br />Bà quăng ly không ra ruộng, vỗ đít bép bép, bốc quăng tới tấp vào nhà, rồi quay lưng trở gót ra về, hai mông đít chao qua chao lại như con lắc.<br />Bà im lặng, bà không chửi một tiếng nào. Bà khinh khi. Bà ghê tởm. Bà thương xót.<br />Ông Sáu Xiểng há hốc mồm nhìn theo, đầu óc mụ đi, không hiểu việc gì vừa xảy ra.<br />Bỗng có tiếng khóc cháu ông từ nhà vẳng ra...<br />Ông nhói tim. Ông choáng váng. Ông ngã quỵ. Ông nhói tim…<br /><br />Ngô Phan Lưu<br /></span></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-81824758155838776412009-07-13T16:07:00.000-07:002009-07-13T16:13:53.747-07:00TRUYEN NGAN<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg4AWzP936NJWe-10FA04XzzDbw2Arwbu5TwHbopI2wBhWl3bqcVFIvyrh0z7_YjfSTiiSO73tyWPMvajEggADU-ex-t13U0RkA1Pc6TO2htWqToP45DVbV3BqrF_6GEbKfiVW5_NJOCr5S/s1600-h/MCAFKSDHGCAVUWYW6CA3UGJ72CAEW69ZFCAI3JFG9CAKOHYWTCAYJCKPSCA404IBYCAOMDKPXCAA7T7Z3CA7QQYAHCARIC13PCA0BP1OCCAKOFLGMCAS09W3GCAYAEGZDCADVEDX6CAJBBBZ8CAJ42HG9.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5358086516444176338" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 120px; CURSOR: hand; HEIGHT: 86px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg4AWzP936NJWe-10FA04XzzDbw2Arwbu5TwHbopI2wBhWl3bqcVFIvyrh0z7_YjfSTiiSO73tyWPMvajEggADU-ex-t13U0RkA1Pc6TO2htWqToP45DVbV3BqrF_6GEbKfiVW5_NJOCr5S/s320/MCAFKSDHGCAVUWYW6CA3UGJ72CAEW69ZFCAI3JFG9CAKOHYWTCAYJCKPSCA404IBYCAOMDKPXCAA7T7Z3CA7QQYAHCARIC13PCA0BP1OCCAKOFLGMCAS09W3GCAYAEGZDCADVEDX6CAJBBBZ8CAJ42HG9.jpg" border="0" /></a><br /><div><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;color:#cc0000;"><strong>Bầy người bé nhỏ</strong></span><br /><br />Suốt bốn ngày, mưa rất to, nước từ trời trút xuống oằn cả mái nhà. Sang ngày thứ năm, mưa tạnh, bầu trời không mặt trời. Không gian khởi rông gió lạnh. Trong cái gió lạnh này, da thịt người ta cực kỳ nổi gai ốc, nhưng tầng sâu nổi gai ốc, không phải vì lạnh, mà vì sợ hãi bao trùm. Trên đầu, không phải nền trời nữa, mà là một vòm chì nặng nề mênh mông. Màu chì là màu nguy hiểm. Nước sông Ba đột ngột dâng cao. Hà Bá bắt đầu hoạt động. Ngôi nhà tranh vách đất của anh Quyết, nước lũ sông Ba leo lên nửa vách. Hai mươi sáu hộ ở làng Nghê Thường cũng thế, đang cực kỳ nguy cấp. Nguy cấp cứ như không khí, ai cũng phải hít thở. Trên tấm đi-văng, anh Quyết kê thêm một bàn gỗ lớn. Cả nhà co ro ngồi trên đó. Anh biết lúc này, phải tự cứu, không phải lúc ngóng chờ bên ngoài. Mọi người phải đối diện chính mình để lo toan đường sống. Từ chiếc bàn, lập tức anh bước xuống nền nhà, nước đã tới ngực. Anh lo ngại quay nhìn mẹ, vợ và ba đứa nhỏ lổn nhổn trên chiếc bàn mỏng manh, nếu cứ để họ đấy - anh nghĩ - chỉ hai tiếng đồng hồ nữa, nước lũ sẽ xoá sạch. Anh quyết định dời họ sang nhà chú Bảy láng giềng. Anh ra lệnh: "Tý ôm chặt cổ bố!" - anh chìa lưng sát chiếc bàn kê trên đi-văng để Tý ôm cổ, đoạn anh xoay người, vươn hai cánh tay ẵm Còm và bé Hoa. Giọng anh khàn đặc: "Tôi dời bọn nhỏ sang nhà chú Bảy. Cứ ngồi đấy, chờ tôi về." Lúc này, vợ và mẹ như đã điếc đặc. Cả hai im lặng không trả lời. Dường như nỗi sợ đã biến họ thành tượng. Sự căng thẳng đã làm khuôn mặt họ hoá đá. Có lẽ khuôn mặt anh cũng thế, nên họ không dám nhìn anh. Họ có mắt nhưng không dám nhìn đâu cả. Đó là những đôi mắt thất thần, những đôi mắt bất lực trước cái chết đang lừng lững đến gần, đến trong im lặng, không ồn ào, không khoa trương, thong thả và bình thản. Đó là một kinh khiếp mênh mông, làm người ta tê liệt. Anh Quyết vừa ẵm vừa cõng bọn nhỏ đi ra cửa. Đi ra cửa để dời chúng đến nhà chú Bảy. Nhà chú Bảy nằm sát bờ vùng, cách nhà Quyết ba đám ruộng. Đó là một ngôi nhà mới xây, mái ngói, tường gạch, đặc biệt có thêm một gác lửng bằng gỗ kiền kiền. Chính căn gác lửng này là lý do anh Quyết dời con đến. Nếu gia đình anh được tá túc căn gác này, anh rất yên tâm. Nước khó mà ngập cái gác lửng này được. Khi ra đến cổng, anh dò dẫm tiến ngay vào bờ vùng. Nước mênh mông một màu gạch cũ pha tro bếp. Còm và bé Hoa đã ướt nhẹp. Anh thận trọng từng bước, không cho bị sụp lỗ. Dưới chân anh, trên mặt bờ vùng, nước chảy rất xiết, luôn nguy cơ bị trốc chân. Anh cẩn thận đi lòm khòm, không dám thẳng lưng, sợ rớt thằng Tý trên lưng đang bấu chặt cổ anh. Hai tay anh vẫn cố ẵm cu Còm và bé Hoa. Cứ thế, anh tiến từng bước trên bờ vùng đã xoi mất đất, trồi lởm chởm đá dăm lẫn gạch vụn. Trong tư thế đi khom người, anh nhìn sát mặt nước vàng đục lởn vởn rác rưởi, cành mục trôi dập dềnh, làm anh chóng mặt. Anh đã đi được nửa đường… Trong một biển lũ mênh mông, việc anh đang làm trông nhỏ bé, âm thầm. Nhưng sự nhỏ bé âm thầm ấy lại đối mặt sự tàn nhẫn to lớn, nên cũng lớn to vô cùng. Việc ấy là ý chí cương quyết nên đã vang động tận ngóc ngách thiên đình. Đột ngột, anh Quyết nghe lạnh gáy. Một cái lạnh gáy tia chớp, sự báo động linh tính, lạnh như ai đó dí cục nước đá vào. Anh giật thót, lập tức ngoái cổ ra phía sau. Ngay trước mắt anh, một vạt rơm lềnh bềnh đang tấp vào anh từ phía lưng. Trong tích tắc, vạt rơm áp ngay vào lưng anh. Không kịp né tránh, anh xoay người nửa vòng, dạng hai chân trụ vững cho khỏi ngã. Vạt rơm chết tiệt này, quá lớn và dày, nên khi vướng phải anh, nó không trượt đi, mà hai đầu lại giãn ra, vòng lại tóm riết lấy anh. Anh điếng người. Một sự cố bất ngờ ập đến, không trở tay kịp, buộc anh phải rùn người vì suýt trốc chân. Anh vừa nhúng nước cu Còm, bé Hoa. Nghe chúng thét lên, anh lập tức thẳng người lên ngay. Nước chảy xiết. Vạt rơm vẫn nhẩn nha dập dềnh chuyển động như hai gọng kìm bập bập vào thân thể anh. Anh cố vận dụng sức lực rướn tới, mong thoát khỏi vòng vây chết người của rơm, nhưng vô ích, đã vô ích… Nơi hai ống chân anh chìm dưới nước, rơm đã quấn cuộn vào, vướng víu nhùng nhằng. Và, chỉ trong tích tắc, vạt rơm đã bứng hai chân anh trốc khỏi bờ vùng. Anh hỏng đất, rơm đẩy, anh bật ngửa. Trong dòng lũ chảy xiết, lại không vướng gì, vạt rơm lại bập bềnh, thản nhiên tiếp tục trôi đi… Còn ở đấy, có ba người bị nhận chìm, đó là việc của ba người ấy, không can dự gì đến hoạt động của rơm, của nước, của trời đất xung quanh. Bị trốc chân, anh Quyết đã ngã ngửa lên vạt rơm. Dưới sức nặng ba cha con anh, vạt rơm từ từ chìm xuống, để nước lũ phủ lấp kéo đi… Vạt rơm định mệnh này, đúng là đồ chết tiệt, hẳn nhiên của ai đó đã phơi khô, vun thành đống chưa kịp lên nọc, và bị lũ cuốn đi. Vừa vướng víu trong rơm vừa chìm lỉm trong nước lũ, anh Quyết thả rơi cu Còm và bé Hoa lúc nào không hay. Cả cu Tý cũng không còn ôm cổ anh nữa. Anh chỉ còn một mình anh. Tuy lũ quật anh lộn vòng, nhưng anh vẫn ngoi lên được. Anh vuốt mặt thở hắt ra, anh biết mình đã vọt ra ngoài vạt rơm. Ngay lúc này, mắt anh thoáng thấy bụi Dúi nhô lên nơi đầu bờ ruộng chú Lẫm. Trong một tích tắc, anh biết tình trạng mình đã tan nát. Thằng Tý, cu Còm và bé Hoa rõ ràng không còn nữa. Chúng đã chết. Chết. Chết, nhưng xác chúng có thể còn dính trong vạt rơm đang lềnh bềnh trong nước. Lập tức, một luồng ánh sáng rọi ngay trong đầu anh. Ánh sáng từ ngay bụi Dúi nơi bờ ruộng chú Lẫm ở đằng kia rọi đến. Nhanh như cắt, anh lao người vào ngay vạt rơm mà anh vừa thoát ra. Anh quơ hai tay níu lấy nó. Níu lấy nó, để lái nó trôi vào ngay bụi Dúi đằng kia... Anh quyết tâm lợi dụng bụi Dúi làm tường thành chắn vạt rơm lại, chắn lại cho anh tìm xác con. Người anh lúc này, không còn bản thân, bản thân đã biến thành sức mãnh liệt, buộc vạt rơm phải trôi tấp vào bụi dúi. Anh vượt trước đầu vạt rơm, chệch phía trái, vừa chặn lại vừa nhoài người đẩy vạt rơm trôi về phía phải. Anh đã triệu tập toàn bộ sức lực kinh hồn mà chính anh không ngờ được. Dưới sức cuốn của lũ cộng với sức đẩy ngang của anh, vạt rơm trôi chệch hướng, tấp thẳng vào ngay bụi dúi. Vạt rơm giờ này hoàn toàn bị chặn lại, không trôi được, cứ liên tục dập dềnh tấn công bụi dúi. Dúi là loại cây có bộ rễ cọc. Dúi mọc lâu năm, rễ đâm thẳng xuống âm phủ, gió dữ, lũ hung, cũng không làm gì được nó. Cành lá của dúi lại vô cùng dẻo dai. Đó là một vật chắn vững chắc và bền bỉ… Lập tức, anh lao ngay vào vạt rơm, dùng hai tay ôm xé từng mảnh nhỏ, gạt sang hai bên cho nước cuốn đi. Anh hành động hung hãn, nhanh nhẹn. Cứ thế, anh tiến dần vào giữa vạt rơm, vẫn cứ rứt xé đẩy rơm trôi đi. Vạt rơm tan tành đã trôi đi hết, nhưng ba đứa con anh vẫn biệt tăm, không tìm thấy. Chúng đã bị dòng nước nhận chìm, cuốn trôi, không còn nằm trong vạt rơm. Xác chúng hoàn toàn không có trong vạt rơm. Anh mím môi, cắn chặt hai hàm răng, đôi mắt nẹt lửa. Trước mặt anh đột nhiên tối sầm. Mất ba đứa con, nhưng anh không khóc được. Nước mắt không xứng đáng cho lúc này. Anh dựa lưng vào bụi dúi thở dốc. Một chặp sau, anh mới lơ mơ thấy được ánh sáng màu chì. Nước giờ này đã cao ngập vai. Anh thấy ngôi nhà mình, mái tranh vẫn còn, nhỏ nhoi rũ rợi như con gà hột dầu bị cóng. Anh thấy ngôi nhà chú Bảy, mái ngói vẫn còn, cũng nhỏ nhoi rũ rợi như con gà tía mắc mưa. Nước càng mênh mông, càng dập dềnh bất tận. Lác đác từ xa những mái nhà lô nhô, lẻ loi, ngắc ngư giữa biển nước. Tất cả đều thê lương thinh lặng. Anh lội trở về nhà. Đầu óc vừa rỗng tuếch vừa đặc sệt. Anh lội xào xào không thèm dò dẫm. Anh cứ trực chỉ đường thẳng, lội ào ào về nhà. Sụp bờ ruộng, anh ngoi lên, lội tiếp. Anh tự biết một cách kiên định rằng, anh không chết vì cơn lũ này được. Nó không đủ sức giết anh, nhưng mẹ và vợ đang ở nhà, lũ sẽ giết chết như ba đứa con anh vừa chết. Tất cả nhà anh là năm người chết. Một uất hận ngút trời mà không làm gì được, cứ ngùn ngụt tràn ngập trong người làm anh ngạt thở. Nếu nước lũ là một con người, anh giết chết tức khắc. Nhưng, nước lũ là lũ nước. Hừ, thế đấy, nó không là con người. Làm gì được nó nào! Anh lội vào nhà. Vợ và mẹ vẫn co ro nơi chiếc bàn đặt trên đi-văng. Lúc này, nước đã lém mặt bàn. Mẹ và vợ, cả hai đều không nhìn anh, họ cũng không hỏi anh đã gửi ba đứa nhỏ xong chưa, họ cũng không đòi anh giúp họ việc gì. Anh cũng câm như hến. Tất cả đều im lặng. Chỉ có im lặng ngự trị. Không tiếng nói. Anh lội ra chuồng bò. Con bò Pháo nhà anh đã nghếch mõm tì vào róng ngang đang thở xì xì. Anh chỉ thấy nửa đầu bò, thân bò chìm trong nước. Anh quyết định thả con Pháo. Bò là loài vật biết bơi, may ra nó sống sót. Anh mở thanh cửa, vào chuồng dắt con Pháo thả ra ngoài. Con bò bơi xuôi theo dòng lũ. Anh nhìn theo. Chỉ một chốc, đầu con bò Pháo chỉ còn là một chấm nhỏ xa xăm. Anh lội trở vào nhà, đến ngay vách tường, rút chiếc câu liêm giắt ở mái tranh, anh dựng thang trèo lên mái nhà. Anh cắt tranh, giật từng tấm quăng đi, tạo một lỗ hổng để đưa mẹ và vợ lên mái nhà. Anh tức tốc kê thang trên đi-văng, dìu nhanh mẹ và vợ lên nóc nhà qua lỗ mái tranh đã khoét. Sợ mẹ và vợ bị choáng mà rơi xuống nước, anh dùng dây thừng buộc bụng mẹ và bụng vợ dính vào cây đòn dông nóc nhà. Lúc này, nước lũ đã liếm mái tranh. Nước vẫn hung hãn lớn rất nhanh. Dứt khoát không một thế lực nào ngăn cản được. Dứt khoát mẹ và vợ phải chết, và anh cũng thế. Ban nãy, anh vẫn còn ảo tưởng rằng cơn lũ không thể giết được anh, nhưng giây phút này thì không. Nó sẽ giết cả anh như đã giết các con anh. Ngồi trên mái nhà, bên cạnh mẹ và vợ, anh quét mắt nhìn biển lũ mênh mông. Đột nhiên, anh thấy chúng thật tầm thường. Cái sợ đã ra khỏi con người anh. Cái sợ không dám vào con người anh. Trí óc anh bỗng nhiên tỉnh táo và bình thản lạ thường. Chắc chắn, lũ sẽ quật anh chết ngay, nhưng anh vẫn thấy chúng thật tầm thường. Anh đang khinh bỉ cơn lũ. Không những khinh bỉ nó, mà anh còn khinh bỉ cả cái vũ trụ to lớn này. Anh biết rằng, ngay cái khinh bỉ của anh, cũng bị trận lũ giết ngay, anh vẫn cứ khinh bỉ chúng như thường. Giờ này, trong anh không còn căm thù, không có uất hận, chỉ có khinh bỉ tràn ngập. Anh thản nhiên nhìn một cây gỗ to trôi theo dòng lũ. Cây gỗ to ấy đã đâm thẳng vào vách tường nhà chú Bảy. Anh nghe một tiếng vang đanh gọn. Ngôi nhà chú Bảy sụm xuống. Trong ngôi nhà ấy, làm gì có bọn con anh để cơn lũ giết chết, bởi chúng đã chết rồi. Hừ, quyền lực, mày chỉ giết được người ta một lần. Làm gì có lần thứ hai. Ngôi nhà tranh của anh bắt đầu kêu răng rắc. Dường như nó đã vặn mình. Anh quay nhìn mẹ và vợ. Đó là hai con người đã quá tải khổ đau, quá tải sợ hãi, đã bỏ kiếp người mà thành tượng cả rồi. Cả anh cũng thế. Ba pho tượng trên nóc nhà. Một nóc nhà đang vặn mình răng rắc giữa biển lũ mênh mông. Đột ngột, cả ba pho tượng chao đảo. Ngôi nhà bị đôi tay của Hà Bá rung mạnh. Rung như khỉ rung cây. Vẫn phải gọi ba pho tượng ấy bằng “Họ”. Tức khắc “Họ” bị nước lũ cuốn phăng khi mái nhà bị lật ngửa trôi đi. Bầu trời như một tấm chì đang đè sát xuống một biển nước màu gạch pha tro. Đè sát đến mức, gió lạnh cũng phải ép mình mới đi qua được. </span></div><div><span style="font-family:Arial;"></span> </div><div><span style="font-family:Arial;">Ngô Phan Lưu</span></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-33860617520265999512009-07-11T17:55:00.000-07:002009-07-11T17:59:58.401-07:00TRUYEN NGAN<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgDE8srFpPhM9urp4IfL-Nd0KW3RUKkJrpW93XkduEMh0AU3p1WYOMblxZbCyegeWwPQd0srlPtCnHTc8PYur677vzv98HfPrRxQHDglvgUa7k6HS_q8CXU7djae6lEoMuHei-49mAqUFi_/s1600-h/TRE+CON.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5357372006980322082" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 130px; CURSOR: hand; HEIGHT: 104px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgDE8srFpPhM9urp4IfL-Nd0KW3RUKkJrpW93XkduEMh0AU3p1WYOMblxZbCyegeWwPQd0srlPtCnHTc8PYur677vzv98HfPrRxQHDglvgUa7k6HS_q8CXU7djae6lEoMuHei-49mAqUFi_/s320/TRE+CON.jpg" border="0" /></a><br /><div><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;color:#cc0000;"><strong>VIỆC TRÊN ĐƯỜNG<br /></strong></span><br /><br />Đang xe máy trên đường đi mua mía giống, bỗng thấy một nhóm học trò bé tí đứng lổn nhổn vệ đường, vẫy tay lia lịa xin quá giang xe. Chúng 8 đứa gồm 4 gái 4 trai. Áo trắng, quần xanh biển. Áo ra áo, quần ra quần, trẻ nhỏ ra trẻ nhỏ. Ba lô mang lưng như tốp lính con.<br />Tôi dừng xe, quát:<br />-Làm sao chở hết?<br />Thằng bé đen nhẻm như củ súng, nhưng mắt và nụ cười sáng hơn sao, nói dõng dạc:<br />-Nhờ ông chở con gái, con trai không cần.<br />Trước câu nói chắc nịch, gọn gàng ấy, tôi tắt máy xe:<br />-Nào! Bốn mụ kia leo lên xe.<br />Bốn bé gái, có lẽ chỉ lớp 1 lớp 2, tranh nhau trèo lên xe. Tôi lệnh:<br />-Hai ngồi trước bụng, hai ngồi sau lưng, ba lô bỏ giỏ xe.<br />Lưng tôi thuộc dạng lưng rùa, phải rán thẳng đuỗng để chúng ngồi vừa chỗ. Thật không thoải mái chút nào.<br />-Trường xa không?<br />Bọn bé trai đồng loạt:<br />-Sáu cây số. Ông đi đi...đi đi...<br />Tôi nổ máy, giậm số, vọt ga...<br />-Hát bài gì ông nghe nào?<br />-Em yêu anh mà chẳng biết làm sao...Em yêu anh mà chẳng biết làm sao...<br />-Thôi. Câm ngay.<br />Chúng nín khe và cười như nắc nẻ.<br />Tôi nhớ ra, tháng trước một anh bạn bảo rằng, tuyến đường An Sô – Ba Ràng, học trò cấp 1 quá giang xe nhiều lắm, bởi làng chúng quá xa trường học. Chúng phải dậy sớm để đi học, gặp xe gì cũng quá giang. Tôi lại quát:<br />-Không ngã qua ngã lại. Hai mụ phía sau bạt chân ra, coi chừng thọc chân vào bánh.<br />Chúng lại cười như nắc nẻ. Có lẽ, chúng thích chí khi nghe tôi gọi chúng bằng “mụ”. Chúng lại hát toáng:<br />-Em yêu anh mà chẳng biết làm sao...Em...<br />-Câm ngay. Tao thả xuống bây giờ.<br />Chúng lại nín khe...<br />-Các cháu ăn sáng chưa?<br />-Ăn cơm nóng cá kho.<br />-Ăn cơm nguội tép rang.<br />-Ăn bánh tráng nướng cuốn dưa leo.<br />-Ăn bắp nấu, ăn tiếp đậu phụng luộc.<br />Giọng tôi trượt trong tiếng cười:<br />-Vậy các mụ no nóc rồi.<br />Chúng lại hát toáng lên, giọng trong vắt, nhỏ nhắn, nhanh nhẹn như con chim sâu chuyền trong khóm lựu rực hoa đỏ:<br />-Em yêu anh mà chẳng biết làm sao...<br />-Câm ngay. Con mụ nào hát đấy?<br />-Mụ Thắm.<br />-Mụ Thắm câm ngay. Các cháu học lớp mấy?<br />-Lớp 2.<br />Có tiếng bé gái phía sau:<br />-Lớp 2 nhai hòn “dái”!<br />-Câm ngay. Nhà các cháu có gì?<br />-Có bò.<br />-Có heo<br />-Có chó<br />-Có gà....<br />-Cô các cháu tên gì?<br />-Tên Sương.<br />-Đẹp không?<br />-Nấm - bờ - on!<br />Tôi tăng ga xe chạy nhanh. Tóc hai đứa phía trước tấp vào mặt, tôi nghe khét lẹt mùi nắng cháy. Đột nhiên, tôi cảm giác dường như bọn chúng là con cháu đích thực của mình, không phải là người ngoài đường nữa. Và, công việc tôi đang làm chính là một nhiệm vụ.<br />Tôi lại tăng tốc với nụ cười trên môi. Nụ cười trên môi tôi, nó cười cái tay tôi vừa tăng ga xe đấy, vì tầng sâu của việc này chính là để quay xe trở lại chở một chuyến nữa, chở 4 ông mãnh đang lếch thếch đi bộ cho kịp giờ học. Cơ thể tôi, chúng đã tự hành động rồi.<br />Bỗng, trước mặt tôi xuất hiện một đàn bò băng qua đường. Cả 4 bé gái nằng nặc đòi xuống xe. Tôi quát, sau khi thắng xe lại:<br />-Cứ ngồi yên đấy.<br />Chúng cũng hét toáng lên:<br />-Ông lùi xe lại. Chúng sắp chọi nhau đấy.<br />Quả đúng thế. Hai gã bò đực to đùng ở giữa đàn đang gầm ghè bắt đầu chọi nhau. Tôi vội lùi xe lại. Lúc này đàn bò chạy tán loạn. Hai con đực đã húc nhau ác liệt. Móng chân bấm trược, cày tróc mặt đường nhựa. Một con thua, rống lên, xông thẳng vào bìa rừng. Lúc này, tôi mới trở đầu xe được và chạy tiếp...<br />-Ngừng lại... Ngừng lại. Tới trường rồi.<br />Phía bên phải tôi, một ngôi trường gạch, lợp fibrociment trông khang trang. Tôi dừng xe, thả chúng xuống. Tôi quát:<br />-Bỏ cặp lại à?<br />Nghe thế, chúng chạy túa lại, lấy cặp nơi giỏ xe và chạy biến vào trường...<br />Tôi quay xe lại, phóng nhanh. Tôi đi chở tiếp 4 ông mãnh nữa. Chạy một chặp, tôi thấy chúng đang lếch thếch với chiếc ba lô trên lưng, mồ hôi nhễ nhại. Tôi vòng xe lại:<br />-Bốn ông mãnh trèo lên gấp.<br />-Cảm ơn ông.<br />-Cảm ơn chú.<br />-Cảm ơn bác.<br />-Cảm ơn thím.<br />Tôi quát:<br />-Thím nào?<br />Chúng cười như nắc nẻ....Rõ ràng bọn này đã quen với việc quá giang xe, không biết sợ là gì! Tôi lệnh:<br />-Hai cụ ngồi trước. Hai cụ ngồi sau. Ba lô bỏ vào giỏ xe.<br />Chúng trèo lên xe gọn gàng. Đúng là con trai có khác. Cái lưng rùa tôi lại phải một phen thẳng đuỗng nữa. Thật không thoải mái chút nào!<br />Tôi vừa giậm số vừa quát:<br />-Ngồi yên nào.<br />Cái đầu hai cụ ngồi phía trước, khét nắng quá chừng. Liếc nhìn đồng hồ kim xăng vẫn còn nhiều. Tôi khoan khoái hát nho nhỏ một bài nhạc tào lao. Một bài tào lao có điệu Fox nhanh, hàm ý ông nội, ông ngoại chở cháu đi học, kiếm ít chữ để sau này hộ thân. Và, cái cảm giác ban nãy lại ập tới. Cái cảm giác dường như bọn chúng là con cháu đích thực của mình, nên công việc này chính là nhiệm vụ phải làm...Ừ, phải làm...để bọn chúng không còn là người ngoài đường nữa . Tuyệt thật, chúng đã ngồi trong trường học ...<br /><br /><br />N.P.L<br /></span></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-57912340447361306602009-07-10T03:48:00.000-07:002009-07-10T03:50:49.983-07:00THO<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgzRMEcveeqbxbgb51WjMk3-tSCU4UDfxF818Z13oF71Mr8l4yc0egx0vSLucylWF493-R9cTWGmH3MhPVizQ4ty8kkrDJA3BqOVAiTMIhGBOQ7GsjtGkqvTAuTNCcmkw7pLpGAxHAFbCWQ/s1600-h/images.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5356781956642226146" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 124px; CURSOR: hand; HEIGHT: 93px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgzRMEcveeqbxbgb51WjMk3-tSCU4UDfxF818Z13oF71Mr8l4yc0egx0vSLucylWF493-R9cTWGmH3MhPVizQ4ty8kkrDJA3BqOVAiTMIhGBOQ7GsjtGkqvTAuTNCcmkw7pLpGAxHAFbCWQ/s320/images.jpg" border="0" /></a><br /><div><span style="font-family:arial;font-size:180%;color:#000099;"><strong>Những bài thơ khác nhau</strong></span></div><br /><p><span style="font-family:arial;"></span></p><br /><p><span style="font-family:arial;"></p></span><br /><span style="font-family:arial;"><div><br /><br />1-<br />Kỷ niệm em<br />Nằm vùng quá khứ<br />Nằm ngoài quyền lực thế gian<br />Đã thức giấc<br />Phi về tương lai<br />Hiện tại anh níu vào vạt áo<br /><br />Kỷ niệm em<br />Tấn công liên tục<br />Vũ khí là dáng vờn bồ câu<br />Và nụ cười hiền thục<br /><br />Chiến công em<br />Là những đêm trường mất ngủ<br />Những ngày dài vô nghĩa buồn hiu<br />Kỷ niệm em hóa thành sắt đá<br />Anh xin hàng<br />Xin làm công dân<br /><br />Kỷ niệm em<br />Không lòng khoan dung<br />Giải anh vào tù lần nữa<br />Anh nằm cô đơn<br />Giữa xà lim kỷ niệm<br />Rào cong cong những song sắt lông mi<br /><br />2-<br />Một năm nữa sắp chìm vào thế kỷ<br />Rất nhẹ nhàng không một tiếng vang<br />Không có lấy một lời giã biệt<br />Anh chưa thay chiếc nón lữ hành<br /><br />Đôi dép cũ vẹt mòn năm tháng<br />Gần đứt quai vấp mãi nỗi buồn<br />Một năm nữa sắp chìm vào thế kỷ<br />Không tiếng vang không một tiếng vang<br /><br />3-<br />Trong tình yêu có cái gì buồn thảm<br />Cả trong xa và cả ở trong gần<br />Đáy mật ngọt lẫn cái gì chua chát<br />Nụ hôn nồng nới rộng hắt hiu<br /><br />Thậm chí cả ngay trong kỷ niệm<br />Cũng buồn hiu như khói của ngẹn ngào<br /><br />4-<br />Một khoảng đời anh đã yêu em<br />Không gian trôi<br />Giòng thời gian không chảy<br />Dưới gót em rớt lại những ngày qua<br /><br />Anh góp nhặt ngày qua<br />Trân trọng xâu thành vòng chuỗi<br />Óng ánh hạt nào cũng đẹp<br />Đeo thử vào nặng cả hai vai<br /><br />5-<br />Em ra đời và em lớn lên<br />Nhan sắc em xinh đẹp vô cùng<br />Anh yêu rồi nét hiền nét dữ<br />Nét hương hoa lẫn nét khổ đau<br /><br />Em bào mòn theo gió thời gian<br />Hoa đăng em tơi tả cuối trời<br />Anh lại yêu nét buồn nét thảm<br />Nét cô liêu lẫn nét úa tàn<br /><br />Em mờ dần vào vũ trụ xa<br />Hương ngát em lạc dấu bến đời<br />Anh bỗng yêu nét còn nét mất<br />Nét mong manh lẫn nét hư không<br /><br />6-<br />Các em đi chật cả niềm vui<br />Em nào cũng hồn trong tay sạch<br />Vết ố dơ chưa chưa in vầng trán<br />Đẹp làm sao ngay cả những lỗi lầm<br /><br />Các em về mang nắng trên vai<br />Áo trắng bay vung vãi tiếng cười<br />Rớt xuống đường sáng màu ngọc bích<br />Xa hoa này trẻ mãi đường xưa<br /><br /><strong>Ngô Phan Lưu</strong><br /></span></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-61058037198444640212009-07-09T17:29:00.000-07:002009-07-09T17:38:23.987-07:00THO<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjg1cj9Umqp1sl1MS85EL_Tdo4zlVJlllf6JR0iuMrJqqErBROrFb6PswGVdkLdBqkekHkkMKILAXdPvhzbhbyT4IzmMat7ydJ-ppr6rWbgOQnFTL8wvqlR4Q_nOrlyopz5pichJBT3Dm7L/s1600-h/Tho.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5356623827683486978" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 111px; CURSOR: hand; HEIGHT: 116px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjg1cj9Umqp1sl1MS85EL_Tdo4zlVJlllf6JR0iuMrJqqErBROrFb6PswGVdkLdBqkekHkkMKILAXdPvhzbhbyT4IzmMat7ydJ-ppr6rWbgOQnFTL8wvqlR4Q_nOrlyopz5pichJBT3Dm7L/s320/Tho.jpg" border="0" /></a><br /><div><br /><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;"><strong><span style="color:#000099;">Cánh tình</span></strong></span></span></div><div><strong><span style="font-family:Arial;font-size:180%;color:#000099;"></span></strong> </div><div> </div><div><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;"><strong><span style="color:#000099;"></span></strong></span></span></div><div><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;"><strong><span style="color:#000099;"><br /></span></strong><br /></span>Những năm tình yêu<br />Đam mê ướt mắt<br />Một chiều nắng quái<br />Xa nhau im lìm<br /><br />Chuyện tình bão giông<br />Đột nhiên tạnh ráo<br />Chúng mình buông tay<br />Thanh thản làm người<br /><br /><br /><br /><span style="font-size:180%;color:#000099;"><strong>Tình ca mùa xuân<br /></strong></span><br />Vừa dứt cơn mưa đêm<br />Trăng vũng nào cũng ở<br />Nước ổ gà anh nhảy<br />Nặng tình em trên lưng<br /><br />Gió thổi đùa mây chạy<br />Xô cả anh theo cùng<br />Nhạc đồng hoa lá tấu<br />Giàn côn trùng hòa ca<br /><br />Tiếng chân khua đêm vắng<br />Gõ vào lòng nghe vui<br />Bụi đường cũng lấp lánh<br />Sang giàu một khoảng đêm<br /><br />Giữa mênh mông tráng bạc<br />Lấp ló ngôi nhà em<br />Đỏ ánh đèn màu đỏ<br />Nơi ấy hồng mắt môi<br /><br />Như dáng em vừa thoáng<br />Tóc ngắn cổ cao cao<br />Nét hiền như sức khỏe<br />Vươn ra ngoài không gian<br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><strong><span style="font-size:180%;color:#000099;">Lềnh bềnh<br /></span></strong><br />Có những đêm mất ngủ<br />Nhớ ra mình còn thức<br />Thèm cuộc tình tia chớp<br />Xênh xang rồi biệt tăm<br /><br />Có những đêm mất ngủ<br />Nhớ ra mình cào ruột<br />Đêm đen chìm hàng quán<br />Nhai lương tâm lót lòng<br /><br />Có những đêm mất ngủ<br />Nhớ ra mình vẫn thức<br />Nhớ mình cần phải ngủ<br />Cho buồn phiền ngủ theo<br /><br /><br /><br /><span style="font-size:180%;color:#000099;"><strong>Không đề<br /></strong></span><br />Hỡi tương lai<br />Ta nói ngươi điều này<br />Thơ là khói thuốc<br />Ta là điếu thuốc<br />Chỉ có điếu tàn<br />Khói ấy mới thôi bay<br /><br /><br /><br /><strong><span style="font-size:180%;color:#000099;">Người thầy đầu tiên<br /></span></strong><br />Thế hệ tôi<br />Vỡ lòng tôi<br />Khai tâm tâm tôi<br />Không có Cô mà chỉ có Thầy<br /><br />Thầy tôi<br />Một nông dân gân guốc<br />Thầy đi cày Thầy đi núi<br />Mái trường là bụi chuối hè sau<br /><br />Dưới hương cau<br />Áo bà ba trắng mồ hôi muối<br />Thầy phóng chữ A<br />Dạy ngồi ngay ngắn<br />Thầy dạy nhìn dạy nói<br />Dạy nhổ gai đâm dạy không khóc lóc<br />Dạy cả thương người dạy cười hiền thục<br />Con gà cục tác<br />Là giờ ra chơi<br /><br />Giờ ra chơi con gà cục tác<br />Con chó ngoắc đuôi<br />Gió mát chạy lui cui<br />Vở đằng cục đá<br />Giúp Thầy tắm bò<br /><br />Thầy vỡ lòng tôi<br />Thầy khai tâm tôi<br />Chữ Thầy nghèo lắm<br />Nghèo như con diều giấy nhà quê<br />Tây trẻ còn cầm<br />Diều vẫn bay cao…<br /><br /><strong>N.P.L<br /></strong><br /><br /><br /><br /><br /></div></span>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-82726277446318378382009-07-07T20:26:00.000-07:002009-07-07T20:39:08.864-07:00TRUYEN NGAN<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj7Uk0RXx2MGaUMEC0CaydNPmnbNrXVtnZpN67h89ypQe9q5TgDjdn_JHS8qHTPIYyW7WS89R9og2u4-hd6Q0B1bdrHq1Z_iGqD2DGT3Y6ihoqfpk-vTD8EiUJVA1xN9u6IWf54l6wqlWRo/s1600-h/dien.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5355928268261895314" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 130px; CURSOR: hand; HEIGHT: 92px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj7Uk0RXx2MGaUMEC0CaydNPmnbNrXVtnZpN67h89ypQe9q5TgDjdn_JHS8qHTPIYyW7WS89R9og2u4-hd6Q0B1bdrHq1Z_iGqD2DGT3Y6ihoqfpk-vTD8EiUJVA1xN9u6IWf54l6wqlWRo/s320/dien.jpg" border="0" /></a><br /><div><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;color:#000099;"><strong>MÓP MÉO THIÊN NHIÊN</strong></span> </span></div><div> </div><span style="font-family:arial;"></span><br /><span style="font-family:arial;"><div><br /><br /><br />Nhận lời mời, lão Phòng đến nhà anh Bọn dự đám giỗ… Thấy bộ đồ bà ba trắng toát cùng cây gậy thọc thọc tiến vào cổng, anh Bọn lật đật chạy ra đỡ cụ vào…<br />-Nắng 100 độ… Sao cụ không đội mũ?<br />-Cho nắng nung vào để cứng cáp con vi trùng già.<br />-Nắng cấp 15 mà?<br />-Nắng lò Bát quái ấy là loại nắng cực tốt.<br />-Dạ<br />-Tề Thiên Đại Thánh cũng xuất thân từ “nắng” ấy.<br />-Dạ<br />Vừa dìu cụ vào, anh Bọn lại hỏi:<br />-Chẳng hay nay cụ bao nhiêu niên kỷ?<br />-Cứ tạm cho là “Cửu thập lục”.<br />-Là mấy tuổi?<br />-Chín sáu.<br />-Eo ôi! Một gánh tuổi! Cụ đi không nặng à?<br />-Tôi, Giáp thân, lọt vào Quí đông, xuất tại Huỳnh Đế thủ / Danh mưu bổn<br />tiền đa / Xuất ngoại quí nhơn phùng / Gia trung bách sự hữu / Sơ niên bình bình ổn / Tích tụ thập phương hữu / Tài bạch tứ phương lai / Lão đại tắc đáo thủ …Chú mày hiểu không?<br />-Dạ, vừa hiểu vừa không hiểu…<br />-Lờ mờ chứ gì? Thế là hiểu… Cái “hiểu” từa tựa như phụ nữ, biết rõ quá phát<br />ớn! Cứ lờ mờ là tốt.<br />Lúc này, khách trong nhà nhốn nháo, tranh nhau chỗ ngồi gần ghế sa-lông, bởi lẽ thế nào cụ cũng an toạ ở đấy.<br />Đến ghế sa-lông, cụ thẳng tay vươn chiếc gậy ra xa, ai gần đấy được đỡ lấy dựng vào góc nhà quả là một đặc ân. Đặc ân này rơi vào chú Dành chăn vịt đẻ…Cụ Phòng liền thả tay rời gậy, nheo mắt ngắm chú Dành một chặp, đoạn cất giọng lạnh ngắt như nước đá, hỏi:<br />-Dòm ma y thần tướng chú mày, hẳn đêm nào cũng bị chiêm bao tấn công<br />liên tục chứ gì?<br />Chú Dành cúi đầu, hốt hoảng gãi gãi chót mũi, hỏi nhỏ:<br />-Đấy có phải là bệnh không?<br />-Bệnh nan y! Trong ngủ, chú mày thấy mình nằm chung với Cua phải<br />không? Chú mày thấy cả sư đoàn Cua bò khắp mình mẩy, phải không? Không mhững bò chạy ngứa nhột, mà còn xáp lá cà cắn kẹp đến toé máu, phải không?<br />-Dạ<br />-Rõ nguyên nhân lý do không?<br />-Dạ không<br />-Lý do trực tiếp, là chú mày bắt Cua. Đấy, không những bắt, mà còn bỏ Cua<br />vào cối đá mà giã. Chú mày cầm chày giã nát bét… Nào Cua sừng nai, Cua mẫu giáo, Cua mặt Phật, Cua thay áo… Chúng nó oán lắm! Có muốn tầm sư cao tay ấn để trị bệnh “Cua cắn” không?<br />-Dạ có.<br />-Thế thì… Hôm nào rỗi đến gặp ta.<br />-Dạ, ghi nhớ.<br />Lúc này, anh Bọn chủ nhà nhắc:<br />-Mời cụ ngồi.<br />-Được<br />Cụ Phòng liền ngồi phịch, dựa ngửa vào ghế sa-lông nệm, đưa cao bàn tay lên<br />khoảng không, xoè năm ngón bấm đốt, tính lẩm nhẩm một chặp:<br />-Ngày giỗ ông nội à?<br />Anh Bọn xoa tay:<br />-Hôm qua mời đám giỗ, cháu đã thưa với cụ rồi.<br />-Thế là chú mày mời đúng, y như ta tính.<br />-Dạ<br />Chú Dính ngồi bên lật đật rót trà, rót rượu:<br />-Mời cụ uống trà. Mời cụ uống rượu.<br />-Được. Này…Dính này…<br />-Dạ<br />-Chú mày bệnh nặng không kém thằng Danh đấy.<br />-Bệnh gì?<br />-Chú mày thường trực cảm giác ngày đêm lúc nào cũng có một thằng<br />Dính nữa theo sát chú mày, phải không?<br />Nghe thế, chú Dính mặt hơi biến sắc:<br />-Dạ<br />-Lúc khởi thuỷ chỉ có một thằng Dính, về sau cả tá thằng Dính theo sau<br />chú mày…Chú mày hoang mang không biết ai là thằng Dính thật, ai là thằng Dính giả, phải không? Chú mày thèm cô đơn, thèm tự do, phải không? Chú mày ngủ với vợ, cũng bị cả tá thằng Dính rình quanh giường dòm ngó, phải không? Bệnh “dính” là bệnh thời nay. Bệnh này cũng phải tầm sư cao tay ấn đấy. Hôm nào rỗi đến gặp ta. Có nhớ thế không?<br />-Dạ, nhớ.<br />Thấy hiện trường ảo diệu như thế, không kìm được, chị Thoán vụt miệng trầm<br />trồ:<br />-Cụ tài thiệt… Giỏi thiệt… Không phải chơi…<br />Cụ Phòng liền quay người lại, hai mắt le lói nhìn chị Thoán…Đột<br />ngột, giọng cụ rắn rỏi, cứng ngắc như cây Chà Rang hòn núi Chúa:<br />-Này, cái thím gì vừa nói đấy? Ta dòm hai lỗ mũi thím mày, ta biết ngay là<br />ưa thoa dầu gió xanh. Việc ấy chủ trị khử tanh cho khứu giác…Nhưng tại sao lại phải khử mùi tanh? Bởi nơi sâu xa trong hai lỗ mũi có mụt nhọt bằng hạt mè đen chứa mủ… Trong vô vàn tương lai, hạt mè đen trưởng thành to bằng hạt bắp lai, lúc ấy dầu gió xanh vô hiệu quả. Lúc ấy phải thoa xăng A.95. Nhu cầu bình quân ngày 2 lít…Bệnh nan y đấy! Cũng phải tầm sư chữa trị, để lâu bệnh sẽ ăn vào cao hoang là chết không kịp ngáp đấy nhá?<br />Chị Thoán nghe vậy giật thót, tay quệt quệt lỗ mũi, sợ sệt ngó láo liêng. Chị<br />gục mặt, nín thinh. Trong nhà bỗng yên lặng cực kỳ…<br />Cụ Phòng đưa tay ngoắc anh Bọn lại gần:<br />-Hôm nay đám giỗ ông nội chú mày, đúng thế, nhưng chú mày có biết ông ta<br />không?<br />-Dạ không. Lúc ấy cháu nhỏ quá.<br />-Đúng thế. Ông nội chú mày thật tuyệt vời. Ông ta chỉ mắc một khuyết<br />điểm rất nhỏ là… điếc đặc cả hai tai! Nhưng chính khuyết điểm này làm ông ta càng tuyệt vời hơn lên. Ai đó được hầu chuyện ông cụ, người đó gặp một hạnh phúc lớn lao.<br />-Hạnh phúc là sao ạ?<br />-Hạnh phúc mà không biết à? Hạnh phúc? Ta nói về việc khổ sở, ắt sẽ hiểu<br />nó. Còn nói ngay về nó, ắt sẽ thấy khổ sở. Này nhé… Ai đó được hầu chuyện với cụ, tức ông nội chú mày, người ta phải la rống lên, phải vung chân múa tay diễn đạt cho cụ hiểu. Người ta được dịp náo động. Lúc ấy, người ta quên lửng bản thân mình, chỉ biết có cụ. Người ta bỗng nhuốm màu vị tha. Và, khi cụ đã hiểu ra, cụ “à” một tiếng rõ to, người ta thở phào nhẹ nhõm…Vậy, hạnh phúc là điều có thật. Mỗi lần hiểu ra, cụ cười to ầm vì mình đã hiểu ra, người ta cũng cười to ầm vì cụ đã hiểu ra, thế là hai bên cũng cười to ầm vì đã thông thương…Người ta đột nhiên trẻ lại. Trò chuyện với cụ, người ta cảm giác đang chơi thể thao. Sức khoẻ bỗng ùa về. Hạnh phúc? Có phải mi là một nổ lực vượt qua trở lực, nên phải vất vả đó chăng? Dù gì đi nữa, chính những vất vả này, người ta được củng cố thêm một cảm tưởng kỳ lạ rằng, ông nội của chú mày không thuộc về thế giới này, nên cái hạnh phúc kia càng lớn. Giờ, ông nội của chú mày ở trên trời, nên cái hạnh phúc ngày kỷ niệm hôm nay càng lớn…<br />Cụ Phòng liền ngồi thẳng lưng, dòm xung quanh:<br />-Có ai động khẩu, xuất khẩu gì thêm không? Im lặng cả à? Thế thì trái địa<br />cầu cứ xoay quanh mặt trời như truyền thống…<br />Cụ Phòng vụt ho sù sụ…Cụ ho cơn, cụ ho xóng xả, không che miệng. Dứt ho<br />cụ tiếp:<br />-Trong đại thiên thế giới có 36 tầng trời, 72 tầng đất. Tại sao trời lại ít hơn<br />đất? Ai trả lời được nào?<br />Anh Bọn chủ nhà, giơ tay:<br />-Để cấp được nhiều “sổ đỏ” chứng nhận quyền xử dụng đất.<br />Nghe vậy, cụ Phòng nhíu mày. Cụ không lường trước được câu trả lời này. Cụ<br />gắt:<br />-Việc này mới phát sinh, không nằm trong quĩ đạo truyền thống. Trái địa<br />cầu chúng ta đang ngồi ở toạ độ xóm Đại, thôn Thạch Bích, xã Thương Châu để chờ tàn nhang mà dự đám giỗ ông nội chú Bọn, là tầng trời số 26…<br />Khách dự đám giỗ, kẻ đứng người ngồi, vây quanh cụ Phòng. Tất cả đều dỏng tai lắng nghe. Bỗng có tiếng bà bảy Thìn nói nho nhỏ:<br />-Cụ ăn nói có hộ khẩu quá trời. Giỏi thật.<br />Cụ Phòng nghe được, cụ quát:<br />-Biết thì thưa thốt, dốt đặc thì dựa cột mà nghe. Ăn nói có “lợi khẩu”,<br />không phải ăn nói có “hộ khẩu”. Nghe thủng chưa?<br />Bà bảy Thìn nín khe, vội quay mặt nhìn ra sân. Cụ Phòng lại rướn thẳng lưng, vì lưng đã tự động còng xuống. Cụ khạc khạc mấy tiếng dữ dằn như heo nái hộc, cho tróc đờm thông cổ:<br />-Đúng thế, mặt trời và địa cầu. Chúng ta thử truy nguyên hai vật này xem<br />Sao… - Cụ xoè quạt, phất lia lịa vào mặt, cố gắng lớn tiếng – Vào thời ăn lông uống máu, việc quăng nắng vào trái địa cầu, có đến 10 mặt trời thay phiên nhau làm nhiệm vụ. Mười vị này nguyên quán nơi biển Đông Hải xa xôi. Mười vị này nằm ở đấy nên nước biển sôi sùng sục, do thế nên được gọi là Thang Cốc…Nước sôi mãi ngàn năm.<br />Có tiếng bác Phán hỏi:<br />-Sôi mãi ngàn năm, sao chỗ ấy không khô?<br />Cụ Phòng quay sang, quắc mắt:<br />-Nếu khô, làm sao Tầm Nguyên Tự Điển ghi Thang Cốc? Ghi 10 vị mặt trời<br />lót ổ ăn ngủ ở đấy? Hỏi vớ vẩn. Nè, các người biết không? Mười vị mặt trời đều do phu nhân của Đông Phương Thiên Đế Đế Tuấn tên là Hy Hoà đẻ ra…<br />Ông Ly vừa nhổ râu cằm vừa hỏi:<br />-Đẻ cách quãng hay đẻ một lần?<br />-Lọt một lần 10 vị. Có một hôm, nhân lúc Đế Tuấn và Hy Hoà đi vắng,<br />mười vị này liền bàn bạc, liền bất chấp không thay phiên nhau, liền cùng chạy ùa lên bầu trời, liền chơi giỡn thoả thích. Úi cha choa!Mặt địa cầu bị nóng đỏ lên… Sông rạch, hồ ao, sôi bốc khói, khô cạn. Cây cối, người, vật bốc cháy xèo xèo, xịt ra lửa ngọn.<br />Cụ bỗng xếp quạt, quạt lia lịa cái đoản côn vào mặt:<br />-Cố nhiên, Đế Tuấn và Hy Hoà có hạ lệnh bắt chúng, nhưng khốn thay, tuy<br />là con nhưng công lực chúng quá phi phàm. Vả lại, đang trớn nô giỡn, chúng đếch thèm nghe lời. Hy Hoà và Đế Tuấn bó tay!<br />-Lúc này – Chú Bọn nói chen vào - Anh hùng Hậu Nghệ trị chứ gì?<br />-Đích xác. Giỏi lắm. Chú biết không? Đến nước này, buộc có anh hùng<br />Hậu Nghệ mọc ra. Mà chú có biết Nghệ là ai không?<br />-Nghệ là Gừng.<br />-Giỏi lắm. Nghệ không thể là ai được nữa. Nghệ bắn cung rất giỏi. Đệ nhất<br />cung thủ Thiên giới… Thấy đại hoạ khủng khiếp ấy, lập tức Nghệ cùng vợ là Hằng Nga bay xuống , đáp vào địa cầu chúng ta, tức tầng đất số 26.<br />Lại có tiếng bác Phán hỏi:<br />-Đi đánh nhau, giắt vợ theo chi?<br />-Hỏi vớ vẩn. Đã lên cấp “anh thần” đi đâu chẳng có vợ theo cùng.<br />-Anh thần là sao?<br />-Là anh hùng + thần thánh, rút gọn lại. Lúc này, Nghệ xoạt cẳng, rùn người,<br />trụ thế trung bình tấn ngay đỉnh Ê-vơ-rét lửa ngập tới gối. Anh thần Nghệ ngước mắt khinh bỉ nhìn 10 vị mặt trời đang đùa giỡn trên không. Nghệ phình bụng, quát to: “Bọn nhóc đỏ hỏn kia. Mau về nhà ngủ ngay.”. Nghe thế, 10 vị mặt trời đồng loạt cười sặc sặc: “Nghệ nè! Mày là cái thá gì, dám lệnh chúng ông?”. Bực quá đi mất! Nghệ liền lắp tên vào ná…Một tiếng “Chiu” phát ra, một luồng ánh sáng sủi bọt vút lên trời cao…Lập tức, nghe một tiếng nổ long trời lở đất… Vậy là, trên trời chỉ còn 9 vị mặt trời. Không khí liền trở nên mát mẻ hơn một chút. Anh thần Hậu Nghệ vỗ đét đùi, lắp tên khác vào ná… “Chiu”… Một mặt trời nữa bị hạ gục. Lạ thay, chỗ mặt trời nằm chết, hiện ra con quạ 3 chân. Con quạ này là hoá thân của linh hồn mặt trời. Lúc này, bọn mặt trời mặt như chàm đổ, sợ không còn hột máu. Thừa thắng xông lên, Nghệ lắp tên bắn liên tù tì : “Chiu… Chiu… Chiu…” Những luồng sáng sủi bọt vút liên tiếp lên không trung. Bầu trời bay lả tả những lông vũ sắc vàng như công-phét-ti ngày hội. Từng đứa mặt trời rống lên, đau đớn, quằn quại, thảm thiết, kinh hồn, lạnh xương sống, nổi da gà., sởn tóc gáy.<br />Chú Phón liền nhỏm dậy:<br />-Rồi sao nữa? Sao nữa?<br />Hăng say nói, cụ vẫn không xoè quạt, cứ quạt lia lịa cái đoản côn vào mặt:<br />-Lúc này, vua Nghiêu đang ngủ trưa, bỗng giật mình thức giấc. Ngài tất tả<br />chạy đến, quên cả long bào, hia mão… Vua lén ra sau lưng Hậu Nghệ, rút mũi tên thứ 10 trong ống tên Hậu Nghệ giấu vào quần đùi. Nghệ định bắn tiếp, nhưng hết tên lại thôi. Thế là đứa mặt trời này diễm phúc sống sót. Kia kìa… Nó đang rọi nắng 100 độ ngoài sân kia kìa…<br />Bà Bưởi lau mồ hôi trán, lôi bã trầu từ miệng, vứt ra sân:<br />-Ông Hậu Nghệ nay ở đâu?<br />-Hỏi vớ vẩn. Ở cùng vợ trên mặt trăng . Điều quan trọng là tên trong ống<br />nay đã hết. Bà chị cứ yên chí lớn, cứ bình chân như vại. Tuy chỉ là một mặt trời duy nhất, nhưng luôn luôn mãi mãi vẫn còn…Bà chị cứ yên chí lớn…<br />Bác Phán cười ruồi, mắt le lói:<br />-Cũng như cụ luôn luôn mãi mãi kể chuyện này?<br />-Ừ, đích xác. Cũng như ông vẫn chăm chỉ nghe mãi mãi đấy thôi.<br />Đột ngột, chú Bọn nói lớn:<br />-Tàn nhang rồi. Mâm cỗ dọn rồi. Kính mời chư vị.<br />Mọi người lổn nhổn đứng dậy…Lạ thật, nghe cứ khoan khoái trong người như<br />vừa họp xong. Hạnh phúc là điều có thật… </div><div> </div><div><strong>Ngô Phan Lưu<br /></strong></div></span>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-89567290509251648822009-07-07T17:35:00.000-07:002009-07-07T20:23:47.236-07:00THO<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgR5xfaCTs7ThIRTNncvUalgmc3DjyzmsKTd_cFbLLi31xHQDerHyM0-ieYUPv6kJutRpx-cPa0ADg5FD2Jmxp-n43Oqf15PGItqYQGqxlgsW4NWNev-sHNOyKwbWvyv5zp_qTR4O0lyShD/s1600-h/Bep+lua.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5355882194444593202" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 133px; CURSOR: hand; HEIGHT: 91px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgR5xfaCTs7ThIRTNncvUalgmc3DjyzmsKTd_cFbLLi31xHQDerHyM0-ieYUPv6kJutRpx-cPa0ADg5FD2Jmxp-n43Oqf15PGItqYQGqxlgsW4NWNev-sHNOyKwbWvyv5zp_qTR4O0lyShD/s320/Bep+lua.jpg" border="0" /></a><br /><div><span style="font-family:arial;font-size:130%;"><span style="font-size:180%;color:#cc0000;"><strong>Bếp lửa chiều Đông</strong></span></span></div><div><span style="font-family:arial;font-size:130%;"><span style="font-size:180%;color:#cc0000;"><strong><br /><br /></strong></span><br /><span style="color:#000099;">Tôi là bọt<br />Trùng khơi dậy sóng<br />Mơ bong bóng ao đìa mát nước trưa mưa<br />Tôi là muối<br />Lăn dần biển mẹ<br />Mặn này sẽ chung mặn ngày xưa<br /><br />Làm gì có<br />Thôi đi nào<br />Những ngày của tôi<br />Những năm tháng của mình<br />Thời gian vo tròn tất cả<br />Vo thật tròn bóp nát vứt hư không<br /><br />Như con ruồi hỏng chân lưng ngựa chạy<br />Như cánh bèo rách gió thời gian<br />Như mất sắc cầu vồng cơn mưa đã lớn<br />Như lá ngã màu gió đến cũng gần thôi<br /><br />Chỉ thương phút hiện tại xưa<br />Ở đấy<br />Tôi mong những ngày dễ chịu<br />Và phút hiện tại này đây<br />(Sau cả tương lai đã cũ)<br />Tôi cũng mong<br />Những ngày đã mong<br /><br /><br />Thời gian lướt nhanh<br />Nhìn tôi cười mỉm<br />Lịch sự tôi cười đáp lễ<br />Và<br />Thật cần<br />Một Bếp Lửa Chiều Đông<br /><br /></span><br /><strong>Ngô Phan Lưu</strong></span></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-7394829416583521262009-07-06T20:10:00.000-07:002009-07-06T20:19:43.969-07:00TRUYEN NGAN<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgzRR_eudefALeQ1zDSC_zoBvCGPS_s-VCX07OQ0dwf-cvpjb17ZLiUNmP9ztLzUj8zZlydHPuaFVsa5BnQrrIy-XG7y-q2slvo9_LTYh7ggC7EEWywKwcqfJk3hA4zxVJne-NhHqJ9mWlR/s1600-h/hoa+su.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5355552570723558178" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 143px; CURSOR: hand; HEIGHT: 95px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgzRR_eudefALeQ1zDSC_zoBvCGPS_s-VCX07OQ0dwf-cvpjb17ZLiUNmP9ztLzUj8zZlydHPuaFVsa5BnQrrIy-XG7y-q2slvo9_LTYh7ggC7EEWywKwcqfJk3hA4zxVJne-NhHqJ9mWlR/s320/hoa+su.jpg" border="0" /></a><br /><div><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;color:#006600;"><strong>BIỆT DANH<br /></strong></span><br /><br />Tôi quen một anh bạn, anh ta có tên hẳn hoi, nhưng cứ thường gọi là anh É. Gọi mãi anh É nên tên thật quên mất. À, thử động não xem sao, tên thật là gì nhỉ? Chào thua! Càng cố nhớ càng quên thêm! Thế nhưng cái tên É chết tiệt kia lại phát triển thêm cả chữ lót, cả họ nữa – đó là Muối Lá É. Ừ, họ Muối! Tên É!<br />- Chào anh Muối Lá É.<br />- Chào anh.<br />- Anh vẫn ghiền muối lá é đấy chứ?<br />- Vẫn dùng thường xuyên. Mời vào chơi, dùng bữa cơm nhạt với muối lá é.<br />- Cảm ơn.<br />Thế là...anh Muối Lá É đi đâm giã muối lá é. Anh ta có một cái cối giã bằng đá bé xíu, một cái chày gỗ cũng bé xíu. Thật đơn giản, trong cối chỉ là lá é, muối hột, ớt xiêm, và bột ngọt. Và, anh giã nhuyễn, giã liên u, giã bất tận...<br /><br />Ngồi nhìn anh giã thật ấn tượng. Đầu sư tử, lưng rùa, gối quá tai, tay chày nện lia lịa vào cối theo nhịp Fox nhanh. Chỉ một dúm lá é như thế mà anh ta giã đến 15 phút.<br />- Tại sao anh giã mãi thế?<br />- Giã mãi mới ngon. Giã nhuyễn mịn như dầu cù là Sao Vàng thì ngừng.<br />- Thế phải cho bao nhiêu lá é, bao nhiêu muối?<br />- À, công thức thế này: 4 người làm việc bằng 2, ăn cơm bằng 6, nói dai bằng 10. Nghĩa là: 10 é, 6 muối, 2 bột ngọt, 4 ớt. Phải chuyển qua ca dao mới dễ nhớ…<br />- Tôi nhớ rồi.<br /><br />Giờ, anh ta gạt muối é vào một cái bát nhỏ. Một màu xanh mịn màng nằm gọn trong chén màu trắng. Đoạn, anh ta ra bếp lò lộ thiên ngoài vườn, bê nồi cơm vào. Anh ta nấu cơm bằng nồi đồng.<br /><br />Vậy là chúng tôi xơi sạch nồi cơm và chén muối lá é. Bụng đã căng như cái trống mà miệng vẫn còn thèm… Quái! Đơn giản thế mà phức tạp ngon!<br />- Mời anh sang bên này uống trà. Cố gắng đứng dậy, sang bên này uống trà. Nào, cố gắng lên nào…<br /><br />Anh Muối Lá É nói đúng, tôi phải cố gắng đứng dậy vì bụng quá no. Bằng chứng: Tôi rớt cây bút bi nhưng không tài nào khom xuống được để nhặt vì cấn cái bụng quá no. Tôi vội nói:<br />- Này...Anh Muối Lá É, lại gần đây, tôi vịn đứng dậy cái nào…<br />Nghe thế, anh ta cười buồn, tiến lại làm cái trụ cho tôi níu đứng dậy.<br /><br />Trà của anh ta không phải trà Bắc hay trà Nam mà là trà Tiên...(lá trà Tiên có mùi thơm phức của lá Dứa gội đầu).<br />Ngửi mùi thơm nghe mát cả người như gió quạt vào bụng.<br /><br />Lạ thật! No thế mà vẫn thèm uống. Càng uống càng khát! Quả là tương xứng: Ăn như thế buộc phải uống như thế.<br />Dường như thấy sắc diện của tôi hơi khác, anh sua tay:<br />- Thôi, không uống nữa. Giờ phải nằm ngửa ra mà ngủ.<br />Muối Lá É dìu tôi đến chiếc chõng tre đặt sát cửa sổ. Tôi nằm ngửa ở đấy, sải tay, banh chân hình chữ V, mắt trắng dã nhìn cây mai đại lão vàng rực bên ngoài cửa sổ. Tôi tự hỏi: Màu vàng ấy có phải là hoa Mai không? Hay mắt tôi phát hào quang mà sinh ra thế?<br /><br />Tôi tự hỏi nhưng chưa kịp trả lời, lập tức đã chìm vào giấc ngủ.<br /><br />Dĩ nhiên, thưa các bạn, khi đã chìm vào giấc ngủ, mọi sự trên thế gian đều biến mất, kể cả bản thân mình, đó là một cuộc chết ngắn, để sống lại khoẻ hơn.<br />Cuộc chết ngắn của tôi kéo dài đến 4 giờ chiều. Khi sống lại khỏe hơn vì cái bụng đã bẹp xuống, nhưng nơi mồm miệng vẫn còn cái ngon phảng phất...<br />Tôi vươn vai, thở phào, nhai nhóp nhép cái miệng không...Và vụt miệng nói xàm: “Xin cảm ơn anh Muối Lá É”. Nói xàm vì anh ta không có ở đấy. Anh ta đã ở trong bụng tôi rồi…<br /><br />N.P.L<br /></span></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-56493832890077701172009-07-06T03:42:00.000-07:002009-07-06T03:53:11.792-07:00THO<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg960i_-OlKzZD9aiVPESTk5f-vKvhYAddmZo8rPpdqEAYvEHJXC5q1Xi7F0eKHgBkx9iE_sOvIMs-_lb1Mjq01vJzBXxdLo5hy4U7MonZ6k9vTcJdwa4-nP5T2X4T5_hbDNiMVWkK9P6lF/s1600-h/NHO.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5355296672710357922" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 128px; CURSOR: hand; HEIGHT: 86px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg960i_-OlKzZD9aiVPESTk5f-vKvhYAddmZo8rPpdqEAYvEHJXC5q1Xi7F0eKHgBkx9iE_sOvIMs-_lb1Mjq01vJzBXxdLo5hy4U7MonZ6k9vTcJdwa4-nP5T2X4T5_hbDNiMVWkK9P6lF/s320/NHO.jpg" border="0" /></a><br /><div><span style="font-family:arial;font-size:130%;"><span style="font-size:180%;"><strong><span style="color:#cc0000;">Những ngày xa em </span></strong></span></span></div><div><span style="font-family:arial;font-size:130%;"><span style="font-size:180%;"><strong><span style="color:#cc0000;"><br /></span></strong><br /></span><span style="color:#000099;">Trong những ngày xa em<br />Anh đói em<br />Anh khát em<br />Anh vỡ ra rằng<br />Em chính là cơm là nước<br /><br />Trong những ngày xa em<br />Anh nổ lực làm những điều bất lực<br />Anh vẽ tranh<br />Tặng mắt em không hành trang đắm đuối<br />Anh soạn nhạc<br />Tặng tai em ẩn dưới làn tóc rối<br />Anh nấu cơm gà<br />Tặng bao tử em mà bây giờ đã lên mốc trắng<br /><br />Trong những ngày xa em<br />Anh tự hỏi<br />Mình là ai sao nhiều tài năng đến thế<br />Những tài năng khi xa em mới có<br />Nhìn đĩa cơm chó đi ngang không ngửi<br />Anh mới biết rằng<br />Anh rất cần em<br />Như bào thai cần cuống rún chưa lìa<br /><br />Trong những ngày xa em<br />Anh nhìn em rõ ràng mà không cần kính<br />Em đam mê<br />Vì em nguyên sơ<br />Em hiền hòa<br />Bởi em quyền lực<br />Em trải lòng<br />Bởi em bí ẩn<br />Em là vũ trụ anh không bao giờ đi khắp<br />Cho dù trăm năm cho dù triệu năm<br /><br />Trong những ngày xa em<br />Anh thật gần em đến không còn khoảng cách<br />Nên anh phải về phải về<br />Để<br />Có khoảng cách ngăn<br /><br /><span style="color:#cc33cc;">Ngô Phan Lưu</span><br /><br /></div></span></span>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-10494291389401580922009-07-03T15:14:00.000-07:002009-07-03T15:27:40.041-07:00DOC SACH<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhoYsLG5MP1WkTkUR1iJQ2id5rXxDiN9UHCiXiG_AHfdARLAKPTW0ogVtCP2to9tX7xQULHaFyiUR8b0AET6jxv69h8J44tgr2ktW1x-Sh69d0LU4RQByuAG_SRoF5KMrWGrsNuAO4AW8Dn/s1600-h/images.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5354363941399793810" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 114px; CURSOR: hand; HEIGHT: 106px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhoYsLG5MP1WkTkUR1iJQ2id5rXxDiN9UHCiXiG_AHfdARLAKPTW0ogVtCP2to9tX7xQULHaFyiUR8b0AET6jxv69h8J44tgr2ktW1x-Sh69d0LU4RQByuAG_SRoF5KMrWGrsNuAO4AW8Dn/s320/images.jpg" border="0" /></a><br /><a style="DISPLAY: block; FONT-SIZE: 16px; TEXT-TRANSFORM: uppercase; COLOR: #990000; LINE-HEIGHT: 23px; FONT-FAMILY: Arial" href="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ChannelID=414"></a><br /><span style="font-size:100%;"><div><br /><span style="font-family:arial;"><strong><span style="color:#3333ff;">Đọc sách</span></strong> </span></div><div><span style="font-family:arial;"><br /><span style="font-size:180%;"><span style="color:#cc0000;"><strong>Xoa tay và cười</strong></span></span></span></span></div><br /><div><span style="font-size:100%;"><span style="font-family:arial;"><strong><span style="color:#cc0000;"></span></strong><br /><span style="font-size:180%;">AT -</span> Sau khi đoạt giải nhất cuộc thi truyện ngắn của Tuần Báo Văn Nghệ - Hội Nhà văn Việt Nam năm 2007, cây bút lão nông Ngô Phan Lưu ở Phú Yên tiếp tục được khẳng định bằng việc NXB Phụ Nữ xuất bản tập truyện ngắn - tản văn Cơm chiều vào năm 2008. Và cuối tháng 4-2009, nhà văn lại được Công ty văn hóa & truyền thông Nhã Nam phối hợp với NXB Văn Học ấn hành tập truyện ngắn - tản văn Xoa tay và cười gồm 14 truyện ngắn và 25 tản văn.<br />Tuy truyện ngắn và tản văn gộp chung trong một tác phẩm, nhưng chúng lại hòa quyện giữa nội dung và hình thức khiến người đọc thích thú không ngờ. Ở cả hai thể loại đều được tác giả sử dụng lối ngôn ngữ đối thoại rất đặc sắc, đây là mặt mạnh của tác giả. Những tình huống, những xung đột, những suy nghĩ ấn tượng sâu vào người đọc đều do những lời đối thoại của các nhân vật bật lên bất ngờ. Tất cả đều xảy ra dưới góc cạnh hiện tại với những phát hiện sâu sắc về nông thôn miền Nam Trung bộ trong thời hội nhập và phát triển.<br />Tuy viết về nông thôn nhưng không gian nghệ thuật trong truyện không phải nông thôn có cây đa, bến nước êm đềm, mà là một nông thôn đầy rẫy ước vọng và dằn vặt, hi vọng và lo âu. Một nông thôn trăn trở không ngừng nghỉ để vươn lên làm giàu.<br />Đọc tập sách, người đọc thấy quan hệ giữa người và người chằng chịt nhau bởi các xung đột tâm lý và được tác giả đặc biệt chú ý. Quan hệ ấy có thể tốt đẹp hay xấu xa đều treo lơ lửng, phập phồng khó có thể định hình rõ ràng được. Chính ở đặc điểm này khiến mỗi truyện hoặc tản văn của ông đều toát lên độ căng ngột ngạt khiến người đọc bị cuốn hút.<br />Các truyện ngắn của nhà văn Ngô Phan Lưu trong Xoa tay và cười đúng như nhận định của nhà phê bình văn học Nguyễn Chí Hoan: "...Những người là người, đã chơi một chuỗi tiết tấu đảo phách liên tục, phá vỡ thế cân bằng con người và sự kiện, nhấn bất thường vào "nhịp" của con người, biến con người thành sự kiện. Đó là một sự thay đổi của tầm nhìn".<br />Đọc sách, người đọc còn thấy rõ sự nén chặt của bút pháp cô đọng trên từng con chữ. Bước văn đi từng bước một, thình thịch, không vung vẩy tạo được sự bung rộng ý tưởng trong trường suy nghĩ nên đã triệt tiêu sự buồn chán không ngờ. Có lẽ trước khi cầm bút, nhà văn hẳn đã suy nghĩ, nếu không muốn nói là nghiên cứu rất kỹ về bút pháp của mình. Và với bút pháp đó, nhà văn đã dùng xuyên suốt trong tất cả truyện ngắn và tản văn.<br />Với kinh nghiệm sống từng trải, với trí tuệ luôn tìm kiếm, với sự sáng tạo ý tưởng nén trong từng con chữ, nhà văn Ngô Phan Lưu đã viết tác phẩm Xoa tay và cười rất đặc sắc. Một tác phẩm đáng đọc và khó quên.</span></span></div><span style="font-size:100%;"><span style="font-family:arial;"><br /><div><br /><span style="color:#000099;">ĐÀO TẤN TRỰC</span></div><br /><div><br />Nguồn ÁO TRẮNG<br />(Áo Trắng số 11 (ra ngày 15-6-2009) hiện đã có mặt tại các sạp báo.<br />Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này.)</span><br /><br /><br /></div></span><br /><div><a title="Lên đầu trang" style="PADDING-RIGHT: 5px; BACKGROUND-POSITION: left top; DISPLAY: block; PADDING-LEFT: 32px; FLOAT: right; BACKGROUND-IMAGE: url(Images/UpIcon.gif); LINE-HEIGHT: 30px; BACKGROUND-REPEAT: no-repeat; HEIGHT: 30px" href="http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=324160&ChannelID=414#"></a></div><br /><div><a title="In bài" style="FLOAT: right; MARGIN-RIGHT: 0px" href="javascript:location.href="><span style="font-size:100%;"></span></a></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-64032669266857865142009-06-27T01:08:00.000-07:002009-06-27T01:25:33.648-07:00Tan Van<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgC-vXRZf5FWwPdgGmaDBOInlaNWwgc5J_f5cOnf4qrArUK3PF-pnAKdnmSA-wfXDRjzcO0hKmJxnMWylCB0SZaCFlcj2w7aEMQ-ekJKWyx0Qs9R1B4AAGtLXubKYvcofqQwwAB9lWo4jb4/s1600-h/images.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5351920456870281026" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 137px; CURSOR: hand; HEIGHT: 103px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgC-vXRZf5FWwPdgGmaDBOInlaNWwgc5J_f5cOnf4qrArUK3PF-pnAKdnmSA-wfXDRjzcO0hKmJxnMWylCB0SZaCFlcj2w7aEMQ-ekJKWyx0Qs9R1B4AAGtLXubKYvcofqQwwAB9lWo4jb4/s320/images.jpg" border="0" /></a><br /><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;"><strong><span style="color:#009900;">Kết cục bao giờ cũng tốt</span></strong><br /></span><br /><br />Người thiện thương người thiện là lẽ đương nhiên, nhưng đôi khi họ cũng thương cả kẻ ác. Lòng thương của họ rộng lắm. Lối vào thênh thang. Chúng ta nên gần họ. Còn kẻ ác không thương người thiện đã đành, nhưng họ cũng không thương cả kẻ ác như họ. Họ không thương ai cả. Họ không có lòng thương. Lòng họ chật chội lắm, không có lối vào. Thế nên ta phải tránh xa kẻ ác.<br />Người thiện ghét kẻ ác nhưng không bao giờ ghét người thiện. Kẻ ác ghét người thiện và ghét luôn cả kẻ ác. Họ ghét tất cả. Họ chỉ thương chính họ.<br />Kẻ ác khác kẻ thiện ở chỗ họ làm ác như chuyện cơm bữa. Người thiện khác kẻ ác ở chỗ họ làm thiện cũng như chuyện cơm bữa.<br />Những nhận định vừa kể trên là quá tầm thường vì ai cũng biết cả rồi. Ngay tôi, tôi cũng biết những điều ấy từ nhỏ, nhưng có điều chúng ta phải kinh ngạc là những hành động ác của kẻ ác lại luôn mới mẻ, luôn kỳ dị đến không ngờ... Điều này khiến ta phải giật mình. Hôm qua đọc sách cũ, có ghi một chuyện ác khiến tôi giật mình. Đó là chuyện bạo chúa Phalaris & tên xiểm nịnh Bedilos. Phải nói rằng chuyện này quả là độc nhất vô nhị trong thế giới. Đại khái chuyện đó như sau: “Uy thế của bạo chúa Phalaris càng ngày càng lớn. Y làm chúa tể thị trấn Agrigente, cai trị dân chúng bằng những chính sách cực kỳ bạo ngược. Nhờ sự bạo ngược ấy, đã giúp y nắm vững chính quyền 20 năm, khoảng 570 đến 550 trước Công nguyên. Lúc bấy giờ có một tên thợ đúc đồng, vì bản tính ác nên gã không an phận, gã muốn tiến bước trên con đường công danh bằng cách nghĩ ra một việc gì đó cực ác, dâng lên làm quà để vui lòng bạo chúa Phalaris. Thế là gã thợ đúc Bedilos hì hục sáng chê ra một con bò bằng đồng có nắp đậy kín mít trên lưng. Nếu nhốt một người nào đó bào bụng con bò ấy, đậy nắp lại và đốt lửa dưới bụng bò, ắt người đó phải la thét kinh hoàng và nhất định sẽ biến thành đống xương cháy khét. Chế được bò bằng đồng rồi, Bedilos xin yết kiến bạo chúa Phalaris để dâng món quà độc nhất vô nhị này. Gã thợ đúc ác độc kia tin rằng với món quà cực kỳ ác độc này, gã sẽ được thưởng bạc vàng, châu báu, được ban cho chức tước rực rỡ. Nhưng thật bất ngờ đến kinh ngạc, bạo chúa Phalaris truyền lệnh bắt gã thợ đúc nhốt vào bụng bò và cho quân sĩ đốt lửa để thưởng thức sự hiệu nghiệm của trò chơi tàn bạo này. Tiếng la thét hãi hùng của Bedilos – tác giả con bò bằng đồng - kêu xé trời xanh mây trắng và chẳng mấy chốc Bedilos chỉ còn đống tro xương cháy khét”.<br />Ông bà mình ngày trước vẫn nói “kẻ ác chết thảm” quả không sai. Nhưng lão bạo chúa Phalaris có chết không? Thưa, có đấy. Vì là bạo chúa nên đa nghi, lão bắt cả Zesnon là một nhà hiền triết danh tiếng bỏ tù và tra khảo bắt khai ra những tên đồng đảng chống đối. Hiền triết Zesnon liền khai toàn là tên những thủ hạ đắc lực của bạo chúa Phalaris. Những tên đó lập tức bị giết sạch. Thế là bạo chúa Phalaris đã tự chặt hết vây cánh của mình. Sau này, hiền triết Zénon hô hào dân chúng lật đổ bạo chúa Phalaris. Dân chúng cuồng nhiệt hưởng ứng. Trước sức mạnh như vũ bão của dân chúng, bạo chúa Phalaris bị bắt và bị xử cực hình.<br />Và như thế, kết cục như thế thật là tốt…Rốt cuộc, kẻ ác cũng bị người thiện trừng trị, nhưng… gian nan lắm, không dễ gì.</span></div><span style="font-family:arial;"><br /><div align="justify"><br />Ngô Phan Lưu</span></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-37306121816363175822009-06-18T18:22:00.000-07:002009-06-18T18:40:59.084-07:00hinh anh ca nhan<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjfT1bWvL7SFRV7g2nMQKlgYNJg9V2QwaxIiM5BNOhzsbo6M0rGmB-a_ao3BKQWF94aKqmsNOIVpBziu14qi2t6hklfD34ukdDnRdDbJJ6Xfz8SvZsVqivXNREk3kDllmBadSABxsPYmaEI/s1600-h/DSC_9072.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5348843565997185442" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 400px; CURSOR: hand; HEIGHT: 268px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjfT1bWvL7SFRV7g2nMQKlgYNJg9V2QwaxIiM5BNOhzsbo6M0rGmB-a_ao3BKQWF94aKqmsNOIVpBziu14qi2t6hklfD34ukdDnRdDbJJ6Xfz8SvZsVqivXNREk3kDllmBadSABxsPYmaEI/s400/DSC_9072.jpg" border="0" /></a><br /><div><span style="font-family:arial;color:#cc0000;">Ngô</span></div><div><span style="font-family:Arial;color:#cc0000;">Phan</span></div><div><span style="font-family:Arial;color:#cc0000;">Lưu</span></div><div> </div><div><span style="font-family:Arial;color:#cc0000;"></span> </div><div><span style="font-family:Arial;color:#000000;">ảnh</span></div><div><span style="font-family:arial;color:#000099;"></span></div><div><span style="font-family:arial;color:#000099;">Thái </span></div><div><span style="font-family:Arial;color:#000099;">Học</span></div><div><span style="font-family:Arial;color:#000099;">Sinh</span></div><div><span style="font-family:Arial;color:#000099;"></span> </div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-90566867691783452402009-06-13T23:20:00.000-07:002009-06-13T23:54:45.899-07:00Phỏng Vấn<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhjNfFOc10i-3DAjbb9rIPM4XfOohYhDvHYku-MbqGOs3w3NqdEc7MK2ZNWm2vbuAFrLoGG1EWymIhIXWXA__jBW7rYjnd2YlwQKDiyh3oUdAQJZTZ72VqDoCR1rCWvGiKGR54Vf6ZZGuiV/s1600-h/2LUU.jpg"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5347072976492887842" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 320px; CURSOR: hand; HEIGHT: 240px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhjNfFOc10i-3DAjbb9rIPM4XfOohYhDvHYku-MbqGOs3w3NqdEc7MK2ZNWm2vbuAFrLoGG1EWymIhIXWXA__jBW7rYjnd2YlwQKDiyh3oUdAQJZTZ72VqDoCR1rCWvGiKGR54Vf6ZZGuiV/s320/2LUU.jpg" border="0" /></a><br /><div><br /><br /><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:130%;color:#cc0000;">Báo TIỀN PHONG CUỐI TUẦN (Thứ Bảy 13-6-2009)</span></span></div><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:130%;color:#cc0000;"><br /><div><br /></span><strong><span style="font-size:180%;color:#000099;">Ngô Phan Lưu: Cây bút nghe có vẻ sạch sẽ hơn nhà văn</span></strong></div><br /><p><strong><span style="font-size:180%;color:#000099;"></span></strong></p><br /><p><span style="font-size:180%;color:#000099;"></span></p><br /><div><br /><strong><span style="color:#ff0000;">TP</span></strong> <strong>- Mới đây, ở tuổi 63, “lão nông” Ngô Phan Lưu đã có thêm tập sách thứ tư Xoa tay và cười (NXB Văn học & Nhã Nam). Nhân dịp này, từ Hà Nội chúng tôi có cuộc trò chuyện qua email với ông. Theo dõi cuộc trò chuyện này, hy vọng độc giả sẽ có những suy nghĩ khác nhau về một người viết đặc biệt.</strong></div><br /><div></div><br /><div><br /><strong><span style="color:#3333ff;">“Cười chính mình cùng lúc với cười người khác”</span></strong></div><strong><span style="color:#3333ff;"><br /><div><br /></span></strong><em>Thưa nhà văn, trước hết xin chúc mừng ông với cuốn sách Xoa tay và cười. Xin hỏi, cảm giác của ông lần này có khác với những lần trước?</em></div><em><br /><div><br /></em>Rất cảm ơn lời chúc mừng của ông. Cảm giác mấy lần trước vui lắm, còn lần này niềm vui lại gấp bội, vì có lẫn sự chờ đợi những đánh giá của bên ngoài. Như thế có nghĩa là quyển này tôi xem có nặng ký hơn.</div><br /><div><br /><em>Với người sáng tác, mỗi trang viết đều là một ngụ ý. Đọc văn của ông, người đọc càng dễ nhận ra điều đó. Khi quyết định chọn cái tên truyện “Xoa tay và cười” để đặt chung cho cả tập, hẳn đó cũng là một thông điệp ông muốn nhắn gửi?</em></div><em><br /><div><br /></em>Thì đấy. Thông điệp “Xoa tay và cười”.</div><br /><div><br /><em>Tiếng cười ấy là tiếng cười của một người viết văn, hẳn vậy. Nhưng nó có giống tiếng cười của một lão nông trúng mùa không, thưa ông?</em></div><em><br /><div><br /></em>Tiếng cười này là hậu quả dính liền gần như đồng bộ của việc xoa tay. Do đó, tiếng cười này không hẳn là tiếng cười trúng mùa của một lão nông, cũng không hẳn là của người viết văn, mà là tiếng cười của một người vừa xong một công việc chả ra cái thể thống gì, nhưng dù sao cũng xong rồi, êm xuôi cả. Tiếng cười này bay vơ vẩn một chặp, rồi đáp ngay vào người đẻ ra nó, để chấm dứt cái xoa tay. Tiếng cười này mới ngó tưởng chỉ cười người khác, nhưng hóa ra lại cười chính mình cùng lúc với cười người khác.</div><br /><div><br /><strong><span style="color:#3333ff;">“Làm ruộng khó khăn hơn viết văn”</span></strong></div><strong><span style="color:#3333ff;"><br /><div><br /></span></strong><em>Tôi vẫn muốn hỏi ông rằng, duyên cớ nào khiến ông bước chân vào chốn văn chương ?</em></div><em><br /><div><br /></em>Tôi được cha mẹ cho đi học hành tử tế và đã mê văn chương từ nhỏ, nay già rồi, lượng khả năng mình có thể viết được, thế là viết cho vui mà cũng nhân đó kiếm chút tiền. Thế là tôi sa chân vào chốn văn chương. Còn đợi chết rồi mới viết, đầu và tay đâu mà viết! </div><br /><div><br /><em>Vậy kiếm tiền bằng viết văn có dễ chịu hơn so với làm ruộng không, thưa ông? Ông có thể đưa ra một vài so sánh về sự giống và khác nhau giữa hai công việc: làm ruộng và viết văn?</em></div><em><br /><div><br /></em>Tôi thích gọi viết văn là cày văn, bởi tôi gốc nông dân. Cày văn là cày vào chính mình. Thu nhập có dễ thở hơn. Cày vào chính mình, dĩ nhiên phải chịu đau cho giỏi, nên tiền cũng khá hơn.</div><br /><div></div><br /><div><em>Có vẻ công việc viết lách với ông… không khó lắm? Với cá nhân ông, giữa 2 công việc đó, việc nào ông cảm thấy khó khăn, lao tâm khổ tứ nhiều hơn?<br /></em></div><br /><div>Theo tôi, làm ruộng khó khăn hơn viết văn rất nhiều. Làm ruộng không những khổ nhọc mà còn lo lắng trăm bề. Làm văn thì có gì mà khó với khổ. Sa vào làm văn thì thế nào cũng rớt vào bốn hạng: một là hay, hai là dở, ba là vừa hay vừa dở, bốn là muốn dở thì dở, muốn hay thì hay. Vấn đề là mình muốn nằm vào hạng nào, đó là cái khó. Nhưng làm ruộng lại không như thế. Đối mặt với thiên nhiên vô tâm và to lớn, nông dân không lung tung được.</div><br /><div><br /><em>Ông thấy mình lọt vào hạng nào?</em></div><em><br /><div><br /></em>Lọt vào hạng hay... nhưng chỉ chút chút.</div><br /><div><br /><strong><span style="color:#3333ff;">“Cây bút nghe có vẻ sạch sẽ hơn nhà văn”</span></strong></div><strong><span style="color:#3333ff;"><br /><div><br /></span></strong><em>Nghệ sĩ Mạc Can rẽ ngang vào văn chương ở độ tuổi 60 và được gọi là “nhà văn trẻ”. Ông thì đến với văn chương ở độ tuổi 50 sau khi đã là một nhà nông chính hiệu. Thưa ông, bây giờ sau khi đã giành được giải thưởng báo Văn nghệ, có trên tay mấy tập sách, ông thích người đời gọi mình là gì? Lão nông viết văn? Nhà văn hay nhà văn trẻ Ngô Phan Lưu?</em></div><em><br /><div><br /></em>Gọi ông Mạc Can là “nhà văn trẻ” là người ta gọi khôi hài. Tôi nghĩ là họ vì vui vẻ, yêu mến mà vô tình xúc phạm ông ta. Quả là chán phèo! Người ta muốn gọi tôi là gì, thuộc quyền của họ. Tôi đều chấp nhận và không ý kiến. Nhưng ông hỏi tôi thích người ta gọi gì, tôi thích người ta gọi tôi là “cây bút” hơn gọi là “nhà văn”. Cây bút nghe có vẻ sạch sẽ hơn nhà văn.</div><br /><div><br /><em>Vậy nhà văn dường như có vẻ không sạch sẽ lắm dưới mắt ông? Xin ông lý giải?</em></div><em></em><br /><div><br />Việc này rõ như ánh sáng ban ngày, còn lý giải cái gì nữa. Nhà văn là một sinh vật, luôn ăn uống, luôn bài tiết. Một ngày không làm vệ sinh là hôi hám. Chết xuống mà không chôn là chẳng ai chịu nổi. Còn “cây bút” có thế không ? Giắt bút vào nắp túi áo một năm , vẫn không dơ áo cơ mà. Đấy là chưa nói về mặt tinh thần, nhà văn có thể nghĩ chuyện dơ dáy trong đầu, còn cây bút nó đâu có thế.</div><br /><div><br /><strong><span style="color:#000099;">“Nhiều người họ tệ lắm! Còn dưới mắt họ, tôi cũng tệ lắm!”</span></strong></div><strong><span style="color:#000099;"><br /><div><br /></span></strong><em>Những dòng cuối trong cuốn “Xoa tay và cười”, ông viết: “Dấn thân vào con đường gian truân này tôi ít quan tâm chim kêu, hoa nở, gió mát, trăng thanh... Tôi dành chú tâm nhiều vào con người, đặc biệt tâm tính con người! Việc này, không quan tâm không được, bởi tôi là đồng loại. Nhiều người họ tệ lắm! Còn dưới mắt họ, tôi cũng tệ lắm!” Liệu có bi quan không, thưa ông?</em></div><em><br /><div><br /></em>Việc “nhiều người họ tệ lắm. Còn dưới mắt họ, tôi cũng tệ lắm…” thì rành rành ra đấy, sao gọi là bi quan? Thế việc ấy phải gọi lạc quan à? Không bi quan, không lạc quan gì cả, tôi chỉ nhìn thẳng vào và nói trắng ra chỉ được một phần mười so với thực tế. Thực tế kinh khủng hơn nhiều. Kinh khủng tới mức không thể tưởng tượng nổi đấy.</div><br /><div><br /><em>Vậy xin hỏi, ông tệ như thế nào? Ông có vẻ là người thích trào lộng và giấu sự ngậm ngùi sau từng câu nói... </em></div><em><br /><div><br /></em>Tôi sinh ra làm người là tôi phải “tệ”. Không có luật trừ. Thoát khỏi luật trừ, có chăng là Thánh và Phật. Tôi không “tệ” làm sao tôi sống nổi với vô số “tệ” xung quanh. Thì tôi cũng tham lam, ganh ghét, cũng ác, cũng ích kỷ… cũng “xấu” chứ chẳng đẹp gì. Tôi cũng ghét tôi chứ chẳng thương gì. Trong một truyện ngắn gần đây, tôi có viết đại ý rằng: “Mình không hiểu được tiếng của loài vật, chứ nếu mình hiểu được, chắc là sẽ nghe chúng mắng nhiếc lẫn nhau rằng: Mày đồ con người. Mày là loại con người”. Con người là sinh vật ác hiểm đệ nhất trong muôn loài.</div><br /><div><br /><strong><span style="color:#000099;">“Trở thành viết văn chuyên nghiệp, nghe có vẻ khôi hài”</span></strong></div><strong><span style="color:#000099;"></span></strong><br /><div><br /><em>Khởi đầu công việc viết văn là viết trên giấy, sau đó ông quyết tâm viết trên máy tính. Ông còn sử dụng cả những tiện ích mà giới trẻ hay dùng là email và chat nữa. Sự thay đổi đó ở người tuổi xấp xỉ 60 quả không dễ? Ông đã vượt qua những thử thách đó như thế nào? Và giữa hai cách viết ấy, với ông, có khác nhau nhiều hay thậm chí làm tăng cảm hứng viết?</em></div><em><br /><div><br /></em>Không giỏi, nhưng có biết kha khá tiếng Anh, thế nên tôi tiếp cận với máy vi tính và internet tương đối nhanh. Không có gì phải gọi là thử thách cả. Theo tôi, viết trên máy vi tính bài sẽ hay hơn viết tay trên giấy. Lý do là mình có thể sửa chữa thoải mái. Mình đâu phải thiên tài, thế nên càng sửa chữa nhiều càng hay.</div><br /><div><br /><em>Ông muốn mình trở thành một người viết văn chuyên nghiệp?</em></div><em><br /><div><br /></em>Trở thành viết văn chuyên nghiệp à? Nghe có vẻ khôi hài nhỉ. Việc chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp là do sức nặng của trí tuệ và áp lực bên ngoài, không phải cứ muốn là được.</div><br /><div><br /><em>Trong cuốn sách mới, ông tâm sự: “Tôi bỏ cày, cầm bút để chất cao lo toan giữa bao lo toan chất đống. Có lẽ tôi chưa biết cách già. Và có lẽ, số phận đánh lừa tôi…” Có vẻ như ông đang sám hối?</em></div><em><br /><div><br /></em>Tuyệt nhiên không có gì là sám hối ở đấy cả. Thời điểm tôi viết những câu đó là đúng tâm trạng của tôi tại thời điểm đó. Nhưng cuộc sống mỗi người là một chuỗi biến chuyển liên tục để vươn lên. Thế nên, nếu phát hiện được số phận đánh lừa tôi, buộc tôi phải đánh lừa lại số phận. Đơn giản vậy thôi.</div><br /><div><br /><em>Tôi còn nhớ, trong một cuộc phỏng vấn trước đây, ông có đưa ra một cách luyện viết văn khá rất riêng: Mỗi tuần phải đọc kỹ mươi trang sách của các tác giả mình đã coi là bậc thầy. Khi đọc phải có tờ giấy trắng bên cạnh, để vẽ sơ đồ biến chuyển suy tư của họ. Sau đó, bỏ sách và coi sơ đồ... Thưa ông, bây giờ ông còn giữ thói quen ấy? Và cách luyện ấy đã giúp gì cho những trang viết của ông?</em></div><em><br /><div><br /></em>Đúng là lúc ấy tôi đã luyện văn như thế. Và, đã giúp ích rất nhiều. Nay tôi không luyện nữa. Không luyện lại cũng giúp ích tôi không kém, vì tôi gặp lại được chính mình.</div><br /><div><br /><strong><span style="color:#000099;">“Thấy nó quá ngắn, tôi ghi Tạp văn. Thấy nó dài dài, tôi đề Truyện ngắn”</span></strong></div><strong><span style="color:#000099;"><br /><div><br /></span></strong><em>Thưa ông, vì sao cả 2 tập sách gần đây là Cơm chiều (NXB Phụ nữ) và “Xoa tay và cười”ông đều in kèm truyện ngắn và tạp văn? Phải chăng ông muốn độc giả có thể thưởng thức nhiều “món” của Ngô Phan Lưu? Hay là vì ông chưa tự tin khi cho truyện ngắn và tạp văn của mình đứng độc lập?</em></div><em><br /><div><br /></em>Cái cách tôi viết truyện ngắn và viết tạp văn cũng giống nhau. Do đó, thấy nó quá ngắn, tôi ghi Tạp văn. Thấy nó dài dài, tôi đề Truyện ngắn. Còn việc ông nghĩ tôi chưa tự tin khi cho truyện ngắn và tạp văn đứng độc lập là ông nghĩ lầm. Nhưng khi ghi riêng truyện ngắn và tạp văn lại có vẻ thành nhiều món, thì việc này ông đã nghĩ đúng.</div><br /><div><br /><em>Nhiều người viết từng phát biểu rằng, văn chương với họ là một cuộc chơi. Ông thì sao?</em></div><em><br /><div><br /></em>Coi văn chương là cuộc chơi là coi thường văn chương và coi thường cả người làm văn chương. Theo tôi, văn chương là cuộc thám hiểm con người và thám hiểm cuộc sống. Tại sao phải thám hiểm? Tại vì trong vạn vật chỉ có con người là kỳ lạ bậc nhất. Không có động vật nào kỳ lạ hơn. Thế nên cuộc sống của động vật kỳ lạ ấy dĩ nhiên cũng kỳ lạ bậc nhất. Mà đã kỳ lạ ắt phải thám hiểm.</div><br /><div><br /><strong><span style="color:#000099;">“Giải thưởng của báo Văn Nghệ không phải là gánh nặng”</span></strong> </div><br /><div><br /><em>Ông có nghĩ rằng đoạt giải thưởng văn chương của báo Văn Nghệ cũng như một “vòng nguyệt quế” đã quàng vào cổ mình? Đồng nghĩa là một gánh nặng cần phải vượt qua? </em></div><em><br /><div><br /></em>Giải thưởng của báo Văn Nghệ không phải là vòng nguyệt quế, lại càng không phải là gánh nặng. Nó là bệ phóng. Đã đứng được vào nó, mà chỉ để chụp hình rồi đi xuống, không phóng là uổng, là dở. Thế thôi.</div><br /><div><br /><em>Thưa, ông từng nói đại ý rằng, ông không bất ngờ khi truyện ngắn của mình được giải thưởng. Có phải cái nghề thầy thuốc do cha truyền lại đã khiến ông “bắt mạch” được văn chương của mình, và nói rộng ra là “bắt mạch” được cả các cuộc thi văn chương?</em></div><em><br /><div><br /></em>Tôi đọc rất nhiều danh phẩm, trong nước và cả ngoài nước, tôi hiểu được giá trị của nó. Từ cơ sở đó, tôi viết mà tôi đọc thấy hay là tôi vững tin mình có giá trị. Tôi chỉ bắt mạch mình, tôi không bắt mạch cuộc thi.</div><br /><div><br /><em>Vậy, khi xuất bản cuốn sách “Xoa tay và cười”, ông đã “bắt mạch” được bạn đọc chưa? Và là một người chăm chỉ tham gia các cuộc thi, liệu sắp tới, ông “bắt mạch” mình còn đoạt giải thưởng trong cuộc thi nào?</em></div><em><br /><div><br /></em>Tôi viết không phải để làm vừa lòng bạn đọc mà trước hết là vừa lòng tôi. Dĩ nhiên, tôi phải bắt mạch mình có khỏe không trước khi dự thi, nhưng đôi lúc có thể mạch nhảy bá láp nên thi hỏng là chuyện bình thường. Nhưng, có vẻ như ông tin vào chuyện bắt mạch hơn là chuyện tài năng?</div><br /><div><br /><em>Trong cuộc đời mình, ông đã làm qua nhiều công việc: từ bốc thuốc, làm ruộng, thợ chụp hình. Văn chương, liệu đã phải là “ga cuối”?</em></div><em><br /><div><br /></em>Từ bốc thuốc, làm ruộng, chụp hình, rồi văn chương... Vậy tại sao văn chương lại là ga cuối? Cuộc sống với những phức tạp của nó đưa đẩy, dĩ nhiên phải còn biến chuyển nữa... Biến chuyển chừng nào xuống lỗ mới thôi.</div><br /><div><br /><em>Xin cám ơn ông về cuộc trò chuyện này!</em></div><br /><div><em></em><br /><strong><span style="color:#000099;">Năm 2007, báo Văn Nghệ (Hội Nhà văn VN) trao giải nhất cuộc thi truyện ngắn cho truyện ngắn Cơm chiều và Buổi sáng biến mất của tác giả Ngô Phan Lưu - một cái tên mới mẻ.<br />Điều đặc biệt thú vị, tác giả của những truyện ngắn ấy là một lão nông ở đồng đất Phú Yên đã ở tuổi lục tuần. Kể từ đó đến nay, cái tên Ngô Phan Lưu đã không “biến mất” như nhiều trường hợp.<br />Những truyện ngắn và tạp văn trong “Xoa tay và cười” hầu hết được Ngô Phan Lưu viết trong thời gian gần đây.<br /></span></strong><span style="color:#990000;"><span style="font-size:130%;">Nguyễn Thanh Bình</span> (Thực hiện)</span></span></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-23291870046771214982009-06-01T01:56:00.000-07:002009-06-18T18:35:02.763-07:00Hinh anh ban huu<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEivu81NRdGYuN22SPZyKwC5IJSwcX6iHGAFu6YbjGMqp3nMSC0mqF7qKQL56Y5tjo1ZUvbZejICYjIULAkSOilkMqUJIM72pekY5eQ7P25wcFFTzc-v6NGz501POFIHWYegY0no4GOCc29s/s1600-h/DINH+CONG+BAY.jpg"><span style="font-family:arial;"><img id="BLOGGER_PHOTO_ID_5342280931679890034" style="FLOAT: left; MARGIN: 0px 10px 10px 0px; WIDTH: 239px; CURSOR: hand; HEIGHT: 320px" alt="" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEivu81NRdGYuN22SPZyKwC5IJSwcX6iHGAFu6YbjGMqp3nMSC0mqF7qKQL56Y5tjo1ZUvbZejICYjIULAkSOilkMqUJIM72pekY5eQ7P25wcFFTzc-v6NGz501POFIHWYegY0no4GOCc29s/s320/DINH+CONG+BAY.jpg" border="0" /></span></a><span style="font-family:arial;"> Lương y - Võ sư Đinh Công Bảy (Trái) và Ngô Phan Lưu<br /></span><br /><div></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-68586417030331234962009-05-25T01:11:00.000-07:002009-05-25T01:19:07.195-07:00Goc nhin van hoc<div align="justify"><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;"><strong><span style="color:#000099;">Xoa tay và cười</span> </strong><span style="color:#cc0000;"><strong>chính mình</strong></span></span></span></div><div align="justify"><strong><span style="font-family:Arial;font-size:180%;color:#cc0000;"></span></strong> </div><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><span style="color:#cc0000;"><strong>Phương Quyên</strong></span></span></div><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><span style="color:#cc0000;"><strong><br /></strong></span><strong><span style="color:#6600cc;">SGTT</span></strong> - Ông cụ râu tóc bạc phơ nói không với phòng tắm, ngồng ngỗng tưới mình nơi vòi nước trong sân, bất chấp ánh nhìn của con cháu, khách khứa. Chàng thanh niên hối lộ chính tay mình bằng nhẫn, đồng hồ… để chúng đồng ý đưa “của quý” ra khỏi chốn “khuê phòng”, làm chuyện “tiểu sự”<br />Anh bạn mắc chứng “mượn sách”, mà chỉ lựa sách dày, nặng như từ điển mà mượn rồi đem về nhà chất đống… Nếu đứng riêng lẻ, bất quá ta cũng chỉ tự nhủ “cái cha nội này thấy quen quen” hay suy diễn thêm chút triết lý rằng thói đạo đức giả nhiều ghê, bệnh hối lộ đang tăng nặng đến mức chính mình cũng phải lót tay… Thế nhưng, khi những “gàn nhân” ấy tập hợp tại Xoa tay và cười(*), đám đông khác người này lại tạo nên một cõi lạ, không phải vì tiểu tiết của từng con người. Họ nhắc nhớ, hình như, ai cũng có cái “khác” của riêng mình nhưng cố giấu để có thể hoà vào cái gọi là tập thể, để tránh đi những ánh mắt, những câu xầm xì… Giấu mãi, người ta quên mất: cái khác ấy lại chính là mình. Ờ, đến lúc này mới ngớ ra, vậy là nãy giờ đang bĩu môi, xoa tay, cười cợt chính bản thân mình đấy!<br />Truyện của Ngô Phan Lưu không gay cấn như kiểu đưa nhân vật đến tình tiết, đẩy mâu thuẫn đến cao trào. Mỗi truyện ngắn là một cuộc gặp gỡ thường nhật. Thế nhưng, cách kể chuyện kiệm từ trong từng câu lại phác hoạ rõ ràng, sinh động và kéo hẳn người đọc vào cuộc gặp ấy, như một vị khách vô hình. Ăn vụng, nghe lén… thể nào mà chả ngon, chả thích!<br />Có nhiều giấc mơ trong Xoa tay và cười. Có khi cơn mơ đến tình cờ, như việc cho mượn xuồng và nằm mơ thấy mình cùng người mượn đi lưới cá (Chú Gộc). Có lúc người nằm mộng tỉnh rồi vẫn còn luyến tiếc và gắng mơ tiếp (Sương ngọt). Cũng đúng! Chỉ có cơn mơ mới giải thích được cái màn sương mờ, tạo nên từ những tình tiết mang tính chất liêu trai trong tập sách. Thế nhưng, sau mơ luôn là thực. Nhân vật anh Tư trong Thăm cây xoài đại lão có cung kính xin phép… thăm cây xoài trong đêm thì vẫn chỉ vì cây xoài là một công cụ tác nghiệp của mình. Vậy ra, có khoác chiếc áo hoang đường lên cuộc sống này, có phỉnh phui sự thật bằng mọi lời lẽ hoa mỹ hay nói giảm, nói tránh thế nào thì nó vẫn tồn tại như vốn dĩ.<br />Chứng kiến những mơ, thực của nhân gian, cách tốt nhất vẫn là xoa tay và cười. Cái cười đính kèm cái lắc đầu chống đối, gật đầu thoả hiệp hay là cái cười theo kiểu nhếch môi lạnh của bức tượng Khổng Phu Tử đứng ở Văn Miếu, nhìn con người và sản phẩm của con người trôi xuyên qua thời gian, thì còn… tuỳ.<br /><span style="color:#009900;">Phương Quyên<br /></span><em><span style="color:#000099;">(*) Tập truyện ngắn – tản văn của Ngô Phan Lưu, Nhã Nam – nhà xuất bản Văn Học ấn hành. Giá bán 43.000 đồng</span></em></span></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-3922743720000034123.post-40149669112453206002009-05-23T14:13:00.000-07:002009-05-23T14:30:57.019-07:00Goc nhin van hoc<div align="justify"><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;color:#000099;"><strong>Nhà văn nông dân "XOA TAY VÀ CƯỜI"</strong></span></span></div><div align="justify"><strong><span style="font-family:Arial;font-size:180%;color:#000099;"></span></strong> </div><div align="justify"><strong><span style="font-family:Arial;font-size:130%;color:#cc0000;">Trần Hoàng Nhân</span></strong></div><div align="justify"><span style="font-family:arial;"><span style="font-size:180%;"><strong><br /></strong></span><span style="color:#cc0000;">(TT&VH)</span> - Hơn nửa tháng nay, gặp “nhà văn nông dân” Ngô Phan Lưu đang ở TP.HCM, nhìn mặt ông ỉu xìu, hỏi ra mới biết ông đang nuôi vợ bệnh. Nhưng mới đây (18/5), “lão nông nhà văn” Ngô Phan Lưu đã “xoa tay và cười” vì vợ ông vừa xuất viện và tập truyện ngắn - tản văn Xoa tay và cười của ông cũng vừa được NXB Văn học và Công ty Nhã Nam ấn hành còn thơm mùi mực. “Lão nông nhà văn” Ngô Phan Lưu được làng văn cả nước biết đến vào năm 2007 khi ông đoạt giải Nhất cuộc thi truyện ngắn của báo Văn nghệ với hai truyện Buổi sáng biến mất và Cơm chiều. Cơm chiều đã được NXB Phụ nữ lấy tên làm tập sách gồm 18 truyện ngắn và 14 tản văn của ông vào năm 2008. Ông cho biết Cơm chiều sẽ tái bản trong năm nay.<br />Ngô Phan Lưu<br />Xoa tay và cười gồm 14 truyện ngắn và 25 tản văn... vẫn một phong cách của Ngô Phan Lưu. Trong các truyện ngắn ở Xoa tay và cười, nếu độc giả có “gốc ruộng”, đặc biệt là “gốc ruộng” ở Nam Trung bộ sẽ dễ dàng nhận ra con người và quê hương bùn đất rạ rơm của mình qua từng câu chuyện của ông.<br />Những câu chuyện như Làng quê thì mênh mông, Xoa tay và cười thể hiện khá rõ phẩm chất đó trong trang văn của một tác giả từng cầm cày, cầm cuốc. Trong tập sách này, “lão nông nhà văn” còn mở rộng trang viết khi hướng đến những thắng cảnh quê ông như truyện Gành Đá Dĩa. Ai chưa biết Gành Đá Dĩa, một địa danh có cảnh đẹp rất thơ mộng thuộc huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên đọc rồi sẽ biết. Chẳng thế mà nhóm làm phim “Discovery Việt Nam”, đã chọn Gành Đá Dĩa làm nơi mở đầu cho loạt phim khám phá địa lý, cảnh đẹp của Việt Nam. Trong truyện này, Ngô Phan Lưu mượn chuyện tình gái trai để lồng vào đó khung cảnh của quê mình. Xoa tay và cười còn “mỏng” và “nặng” ở phần... tản văn. “Mỏng” bởi trang viết quá ngắn, song lại khá “dày” nhờ ký ức, vốn sống “nhà quê” của tác giả đã tích lũy, vun đắp cho từng câu chuyện ấy. Cầm cuốn sách còn thơm mùi mực, lão nông Ngô Phan Lưu “xoa tay và cười” khi đem so nhuận bút với số viện phí ông đã trả khi nuôi vợ bệnh, dù chẳng đáng là bao. Ông “xoa tay và cười” bởi: “Xem ra, bỏ cày để cầm bút cũng dễ sống hơn”. Ngô Phan Lưu có gần trọn đời cầm cày, ông cầm cày như một định mệnh. Những người thân với Ngô Phan Lưu biết rằng ông có học vị cử nhân ngành Triết của ĐH Văn khoa Sài Gòn (cũ). Học thế, nhưng ông vẫn cầm cày, bởi lẽ hạt lúa làm ra nuôi sống được gia đình ông yêu thương. Sau một đời bám ruộng, khoảng 10 năm gần đây, ông mới có cơ hội cầm bút để làm ra những con chữ cho riêng mình. Ông bảo: Giờ tui đã “xoa tay và cười” được rồi - dẫu tuổi của ông đã gần “thất thập cổ lai hy”.<br /><strong><span style="color:#cc0000;">THN</span></strong></span></div><div align="justify"><span style="font-family:arial;">(Nguồn báo <span style="color:#000099;">Văn hóa & Thể thao</span>)<br /></span></div>Ngo Phan Luuhttp://www.blogger.com/profile/01573131049883254791noreply@blogger.com1